Theo như lời của cô nhi Hi Hi, cha nuôi của nó vừa keo kiệt vừa bạo lực lạnh lùng, nặng thì nhốt vào phòng tối, nhẹ thì để nó nhịn đói.
Thế nên ông trời có mắt, thu luôn cái mạng chó của hắn.
“Vậy hôm chúng ta gặp nhau, ngươi là muốn lấy Cốt Linh Hoa để cứu mạng cái tên chó chết đó à?”
Hi Hi gật đầu, bán đứng cha mình mà không hề do dự.
“Vậy còn cây linh thảo tứ phẩm này từ đâu ra?”
Hi Hi chớp mắt: “Hái trên mộ hắn đó.”
Sở Quân nheo mắt cười: “Hi Hi quả nhiên là đại hiếu tử.”
Đuôi nhỏ như cây chùy của tiểu hồ ly vẫy qua vẫy lại, giọng nói mềm mại vang lên: “Đúng rồi đó~”
Sở Quân mà tin lời nó thì đúng là có quỷ!
Con hồ ly này lai lịch đặc biệt, thể chất cũng đặc biệt. Xét thấy nó vừa mềm mại vừa có bộ lông dày ấm áp, Sở Quân không ngại chơi đùa với nó một chút.
So với việc tránh xa mối nguy hiểm, Sở Quân càng thích giữ nó bên cạnh để kiểm soát hơn.
Cả con tiểu hồ ly này lẫn vị chủ nhân sau lưng nó, Sở Quân đều cảm thấy rất hứng thú.
Dù sao nó cũng có thể mang linh thảo tứ phẩm đến đây, xem ra vẫn còn chút lương tâm.
“Hồ ly thường xảo trá, ngươi lại đặc biệt…” ngốc nghếch.
Sở Quân lẩm bẩm.
“Tỷ tỷ đang nói gì vậy?” Tiểu hồ ly nghiêng đầu, không nghe rõ.
Sở Quân lại nhét một viên hồi linh đan vào miệng nó, cười nói: “Không có gì đâu, sau này tỷ tỷ sẽ đào mộ nuôi ngươi nha.”
“Đào mộ ai cơ?”
“Mộ của cha ngươi đó, được không?”
Hi Hi: “⊙▽⊙”
“Hi Hi, ngươi có biết Trấn Yêu Ty là làm gì không?”
Hi Hi do dự một chút rồi vẫn trả lời: “Người ở Trung Châu ai mà không biết chứ, Trấn Yêu Ty chính là nơi bắt yêu quái xấu xa đó.”
“Ồ? Quan hệ giữa yêu tộc và nhân tộc bây giờ rất tệ sao?”
Sở Quân hỏi, đồng thời cũng cố lục lọi ký ức của thân thể này. Đáng tiếc, nguyên chủ trước đây quá mức nhát gan, suốt ngày ru rú trong nhà, chẳng hiểu gì về tình hình thế đạo bây giờ cả.
Hi Hi kỳ lạ nhìn nàng: "Yêu tộc và nhân tộc không phải là kẻ thù truyền kiếp sao? Ngàn năm trước, yêu tộc đã bị trấn áp dưới biển Phiêu Miểu rồi, bây giờ yêu tộc trên đại lục chỉ còn là những kẻ tàn binh bại tướng thôi."
Sở Quân sững sờ, nhíu mày.
Sau khi nàng chết, thế cục lại biến đổi lớn như vậy sao? Ngàn năm trước, quan hệ giữa nhân tộc và yêu tộc tuy không tốt, nhưng cũng chưa đến mức trở mặt thành thù thế này.
"Vậy yêu hoàng đâu?"
Ánh mắt của Hi Hi chợt dao động, giọng non nớt nói: "Nghe đồn yêu hoàng chết queo rồi, bị mười một vị tổ tiên hoàng tộc Sở gia tiêu diệt luôn."
Sở Quân bật cười.
"Tỷ tỷ cười gì vậy?"
"Không có gì." Sở Quân cười đến mức không dừng lại được.
Mười một vị tổ tiên hoàng thất Sở gia kia, rõ ràng là chỉ đám huynh đệ tỷ muội của nàng ngày xưa.
Chuyện này có thể không buồn cười sao?!
Khi Sở Quân còn là Sở Y Hầu, nàng đã từng giao thủ với Yêu Hoàng một lần. Con hồ ly đó, mười cái đuôi của hắn không phải để trưng!
Sở Quân khi đó kiêu ngạo ngút trời, chưa từng phục ai, nhưng Yêu Hoàng lại là đối thủ duy nhất mà nàng thừa nhận.
Còn về mười một tên phế vật nhà họ Sở kia, cộng lại cũng không đủ để bị một cái đuôi của Yêu Hoàng quất bay!
Hi Hi bỗng thần bí nói: "Nhưng mà nha, ta nghe nói đuôi của Yêu Hoàng vẫn còn trên đại lục, bị trấn áp ở nhiều nơi khác nhau."
"Ngươi biết chuyện này từ đâu?"
"Trước đây bảo bảo từng lén lút chui vào Trấn Yêu Ty ăn vụng, nghe người ta nói đó~"
Đôi mắt Sở Quân khẽ sáng lên. Kinh nghiệm này, sao mà giống nàng năm xưa đến thế chứ!
Nàng bị phân thây, thi thể bị trấn áp trong cấm địa. Yêu Hoàng bị chặt đứt đuôi hồ ly, đuôi cũng bị trấn áp.
Vậy thì... cái đuôi hồ ly đó, có khi nào cũng nằm trong cấm địa không?
Sở Quân đầy ẩn ý nhìn tiểu hồ ly trong lòng, khóe môi cong lên: "Trấn Yêu Ty à... xem ra nơi đó có không ít bí mật đâu~"
…
Sáng sớm hôm sau.
Sở Quân sau khi chải chuốt chỉnh tề liền đến Trấn Yêu Ty báo danh. Tiểu hồ ly Hi Hi nằm trên vai nàng, tò mò nhìn đông ngó tây.
Trước khi ra cửa, nàng tình cờ gặp Tạ Tuấn trong hoa sảnh.
Sở Quân nhướn mày, xem như nể mặt tên phụ thân xấu xa này.
"Nghịch nữ! Trong mắt ngươi còn có người cha này không?!"
Sở Quân ngoảnh lại: "Tự rước nhục vào mình gây nghiện lắm sao? Hầu gia đây là muốn chơi mãi không dứt à?"
Sắc mặt Tạ Tuấn khó coi đến cực điểm: "Khuyên ngươi chớ nên thách thức giới hạn của ta hết lần này đến lần khác, mau giải trừ thế thân chú trên người muội muội ngươi!"
"Ta không giải thì sao?"
Sắc mặt Tạ Tuấn âm trầm: "Phụ vi tử cương, bổn hầu sẽ để ngươi biết, ai mới là người có tiếng nói trong nhà này."
Sở Quân liếc gã một cái, xoay người bỏ đi: "… Ghê tởm."
Mẹ ruột của nguyên chủ năm xưa chắc chắn là mù mới nhìn trúng gã!
Sau khi Sở Quân rời đi, Vương thị tiến lại, trên mặt đầy oán hận.
"Hầu gia, yêu tinh này quá ư độc ác, nó nhất định muốn đẩy Phi Phi vào chỗ chết!"
"Nó không làm gì được đâu." Tạ Tuấn hừ lạnh, "Thiên Cương Tỏa nàng đã đưa cho Phi Phi chưa?"
Vương thị gật đầu: "Thiên Cương Tỏa thực sự có thể bảo vệ Phi Phi khỏi thế thân chú sao?"
"Chiếc khóa này do Không Vân đại sư đúc nên, tuyệt đối không có vấn đề. Trước đây bổn hầu hồ đồ, nhưng giờ thì không. Linh mạch đan điền của nghịch nữ đó đã bị phế, dù huyết mạch có thức tỉnh cũng không thể thành đại sự!"
Tạ Tuấn quả quyết: "Có Thiên Cương Tỏa bảo hộ, nếu nó dám dùng chú thuật lên Phi Phi thì chỉ có thể tự phản phệ chính mình!"
"Bổn hầu niệm tình phụ tử đã cho nó cơ hội, là tự nó không biết quý trọng!"
Vương thị trong lòng mừng rỡ, lúc này mới rời đi.
Bà ta vừa bước qua cửa hoa sảnh liền không nhịn được mà bật cười: "Thiên Tứ đã biết chuyện Phi Phi bị thương rồi, đợi tiện nhân kia đến Trấn Yêu Ty, sẽ không có kết cục tốt!"
"Có huyết mạch Sở thị thì sao chứ? Chỉ là một yêu tinh xui xẻo mà thôi, có cả trăm cách để gϊếŧ nó!"
...
Trên đường đến Trấn Yêu Ty, Hi Hi cứ ríu rít bên tai Sở Quân.
"Tỷ tỷ, đó là cha tỷ sao?"
"Ông ta thật đáng ghét, lại còn xấu nữa, chết quách cho rồi."
Sở Quân gật đầu: "Đợi ông ta chết thì chúng ta mở tiệc lớn."
"Tiệc có ngon không?"
"Ngon nhất thế gian."
"Bảo bảo muốn ăn."
"Ồ? Lúc cẩu phụ thân của ngươi chết, ngươi không được ăn sao?"
Hi Hi: "......" Tỷ tỷ so với cha ta còn cẩu hơn.
Đến Trấn Yêu Ty, Sở Quân lấy danh thϊếp ra, tướng giữ cửa nhìn thấy tên nàng thì sắc mặt lập tức thay đổi, đánh giá từ trên xuống dưới vài lần rồi khinh miệt bĩu môi.
"Vào cửa, rẽ trái, chờ ở viện Đinh."
Nói xong, tướng giữ cửa tiện tay ném cho nàng một tấm thẻ bài Đinh rồi không quan tâm nữa.
Sở Quân vừa bước qua cửa, liền nghe được những tiếng cười nhạo phía sau.
"Đây chính là yêu tinh xui xẻo của phủ Văn Viễn Hầu sao?"
"Loại người này dựa vào cái gì mà được vào Trấn Yêu Ty, thật là ô uế!"
"Ai bảo trên người yêu tinh này có huyết mạch hoàng tộc chứ, hoàng thất lần này đúng là xui xẻo rồi."
"Trước kia chưa từng nghe nói cô ta là một con chột mắt, nhìn mà phát buồn nôn, linh khí trên người yếu ớt, tu vi mới chỉ thập giai trung phẩm thôi, loại này vào Trấn Yêu Ty có thể sống được mấy ngày?"
"Hừ, ta cá là cô ta còn không qua nổi vòng thử luyện đầu tiên, chắc chắn chết ngay tại chỗ!"
Mấy tên lính gác kia nói chuyện mà chẳng hề kiêng kỵ, cứ mở to giọng mà cười nhạo, khiến đám tân binh phía sau cũng nghe thấy hết.
Không ít người bắt đầu chỉ trỏ vào bóng lưng Sở Quân.
Cái đuôi chuỳ lông của Hi Hi tức giận đến mức đong đưa không ngừng, đôi mắt tròn xoe tràn đầy phẫn nộ, nó ghé sát tai Sở Quân thì thầm: "Mấy tên xấu xa kia, nói chuyện còn thối hơn cả rắm của bảo bảo!"
Sở Quân bị chọc cười, đôi mắt xinh đẹp híp lại, thản nhiên nói: "Vậy thì ngươi giúp tỷ tỷ nhớ kỹ mặt bọn chúng, lần sau, chúng ta trả lại đủ cả vốn lẫn lời."
"Trả thế nào ạ?"
"Miệng thối như vậy, không bắt chúng ăn cứt thì uổng lắm."
Sở Quân, bụng dạ xấu xa, tâm nhãn lại nhỏ, chuyện gì cũng thích trả thù gấp bội.