Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 7

Vừa dứt lời, điện thoại của anh vang lên. Anh nhìn về phía Trần Di và xin lỗi, Trần Di cười ý bảo anh cứ bận, không cần để ý đến cô, anh khẽ gật đầu, đeo tai nghe Bluetooth, một tay lái xe, nhẹ nhàng đáp lời người ở đầu dây bên kia.

"Vừa về đến, ừ, giám định tôi sẽ đi, anh đừng mua lung tung, biết rồi, được, tôi đang lái xe, tạm thời vậy nhé."

Anh tháo tai nghe Bluetooth xuống, nhìn Trần Di và hỏi: "Vừa nãy em hỏi gì vậy?"

"Không có gì." Trần Di nhìn chằm chằm anh, cười đáp.

Xe dừng lại trước nhà hàng mà anh đã đặt trước, cạnh nhà hàng món Quảng Đông là nhà hàng món Tứ Xuyên cay nồng, món khoái khẩu của Trần Di, tiếc là tối nay cô lại đến ăn món Quảng Đông.

Vào nhà hàng, dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, hai người đến chỗ ngồi đã đặt trước, ngồi đối diện nhau. Anh đưa thực đơn cho Trần Di, Trần Di nhận lấy, liếc qua thực đơn, tùy ý chọn hai món, rồi đưa lại cho anh.

Anh nhìn thực đơn, tránh những món Trần Di đã chọn, gọi thêm hai món, trong đó có một món cải ngồng xào tỏi, thật là không thích cái gì là cái đấy đến.

Chỉ riêng điểm này thôi, Trần Di đã tưởng tượng ra viễn cảnh sau này nếu hai người ở bên nhau, có lẽ những buổi hẹn hò sẽ là một người chạy đến nhà hàng món Quảng Đông, một người chạy đến nhà hàng món Tứ Xuyên cay nồng, ăn xong rồi lại quay về để gặp nhau.

Khi còn trẻ, người ta cảm thấy sự nhường nhịn thật tốt đẹp, khi lớn lên lại thấy sự nhường nhịn đặc biệt khổ sở. Trần Di chưa bao giờ có ý định nhường nhịn vì bất kỳ ai, vì vậy, cô hoàn toàn có thể hiểu được những lý do ly hôn chỉ vì nặn kem đánh răng từ đuôi hay từ giữa.

Trong lúc chờ món ăn, Trần Di nhấp một ngụm nước chanh, "Anh không giống người hay đi xem mắt."

Anh ngẩng đầu nhìn cô, đáp lời, "Em cũng vậy."

"Sai rồi, tôi đi thường xuyên." Trần Di không hề e dè nói.

"Tôi cũng vậy."

"Ồ, vậy à, thường bao lâu anh đi một lần?" Trần Di chống cằm thon gọn, hứng thú hỏi.

"Khoảng hai ba tháng một lần."

"Vậy bố mẹ anh thật dễ tính."

"Không phải bố mẹ tôi sắp xếp, là cô tôi."

"Vậy bố mẹ anh đâu?" Trần Di dám hỏi như vậy là vì thông tin mà mẹ cô gửi cho thấy bố mẹ anh vẫn khỏe mạnh, nhưng nếu khỏe mạnh mà vẫn để cô sắp xếp chuyện xem mắt, thì thật kỳ lạ.

"Ở Singapore."

"Hoa Kiều à?"

"Ừ."

"Vậy sao anh không ở cùng bố mẹ?"

"Công việc."

Trần Di gật đầu, đàn ông trên 30 tuổi chưa lập gia đình, sống riêng với bố mẹ cũng là chuyện bình thường. Trần Di tiếp xúc với rất nhiều khách hàng, thậm chí cả phú nhị đại, ở cùng thành phố mà vẫn mua căn hộ để ở mộy mình. Ưu điểm của việc sống một mình quá nhiều, đàn ông hay phụ nữ đều có thể tùy ý đưa bạn bè về nhà, không cần phải qua sự xét duyệt của bố mẹ.

Ở nhà bị quản thúc là một chuyện, còn ra ngoài chơi lại là chuyện khác, giống như Tôn Ngộ Không thoát khỏi Phật Tổ Như Lai, muốn bay nhảy thế nào cũng được.

Sau khi món ăn được mang lên, Trần Di ăn qua loa vài miếng, còn anh thì rất nghiêm túc vùi đầu vào ăn, vừa tao nhã, vừa tập trung.

Trần Di ăn xong một bát cơm nhỏ, liền chăm chú, nghiêm túc ngắm nhìn anh. Chỉ cần nhìn cách anh ăn cơm là biết anh là người rất chú trọng đến tiểu tiết.

Sau khi ăn xong món tráng miệng, Trần Di cuối cùng cũng có chút cảm giác no nê, cô dùng thìa múc vài viên bánh trôi cho vào miệng.

"Em thích đồ ngọt à?"

"Ừ."

"Em không phải rất thích món Quảng Đông sao?"

"Ừ."

"Vậy em thích món gì?"

"Món Tứ Xuyên cay nồng."

Anh có chút ngạc nhiên, lông mày hơi nhướn lên.

"Sao vậy? Anh thấy người miền Nam như tôi thích món Tứ Xuyên rất lạ à?"

"Có chút, vừa nãy tôi còn tưởng em muốn giữ dáng nên mới ăn ít như vậy, thấy em thích đồ ngọt như thế này, lại không giống người muốn giữ dáng."

"Nhiều việc quá, phải ăn mới có sức để làm. Tôi tập thể hình thường xuyên, vóc dáng này là do tập luyện, không phải do nhịn ăn.”

"Em rất lý trí." Sau một hồi suy nghĩ, Hình Liệt đưa ra kết luận này.

"Cảm ơn." Lời này vừa khen vừa chê, Trần Di không nghĩ nhiều, nhưng cô quả thật thích sự lý trí của mình.

Nếu như với Lâm Dịch Chi, Trần Di quen dùng thái độ bông đùa, phóng khoáng, thì khi ở bên Hình Liệt, cô lại trở nên điềm tĩnh và lý trí một cách tự nhiên.

Hai người nói chuyện vu vơ, vì tình hình kinh tế của cả hai tương đương nhau, nên cũng không cần thiết phải dò hỏi điều kiện của đối phương.

Qua nhiều lần xem mắt, Trần Di đúc kết được rằng người có điều kiện thường kín đáo, còn người thiếu tự tin lại thích phô trương, khoe mẽ. Cô từng gặp một gã đàn ông thuê xe sang đến xem mắt, vừa thấy mặt cô đã tỏ vẻ khinh miệt, ám chỉ cô không xứng tầm với gã. Không để tâm, cô định sẽ không gặp lại. Nào ngờ, hắn về nhà lại vu khống bố mẹ cô khoe của, khiến họ vô cùng xấu hổ. Sau này, biết được chiếc xe đó là xe thuê, Trần Di lập tức mang hóa đơn thuê xe ném thẳng vào mặt người nhà gã, khiến cả nhà hắn câm lặng.

Anh lái xe đưa cô về nơi ở, dừng lại ở cổng khu chung cư, Trần Di tháo dây an toàn, nháy mắt với anh, cười nói, "Cảm ơn anh vì bữa tối."

"Không có gì, tôi cũng rất vui vẻ."

Trần Di lắc lắc điện thoại trong tay, "Giữ liên lạc nhé."

"Được." Sau đó, anh nhìn theo cô xuống xe, anh chu đáo hạ cửa sổ xe xuống, để Trần Di có thể vẫy tay chào tạm biệt anh.

"Tạm biệt."

"Tạm biệt, ngủ ngon nhé." Trần Di nói xong, xách túi đi về phía toà nhà của mình, rồi quay người nhìn lại, không còn bóng dáng chiếc xe đó.