Mở cửa phòng, đèn vừa bật sáng, "Hán Tử" đã nhào tới, quấn quýt bên chân cô. Trần Di đặt túi nhỏ lên tủ giày, thay dép lê, bế "Hán Tử" về ổ của nó.
"Hán Tử, có phải đói bụng rồi không? Cho cưng thêm thức ăn nhé..."
Vừa nhìn thấy bát đựng thức ăn cho chó đầy ắp, Trần Di giơ tay đánh hai cái vào mông "Hán Tử": "Lại đá đồ ăn lung tung , lần sau còn thế tao bẻ gãy hai chân mày."
"Gấu ~~~" Hán Tử chớp đôi mắt long lanh, kêu lên một tiếng, "Gấu ~~~"
"Làm nũng cũng vô ích!" Trần Di lại đánh vào mông nó, để cảnh cáo.
Trần Di đánh cũng không mạnh, chỉ như vuốt ve, "Hán Tử" giả vờ kêu hai tiếng, rồi nghiêng đầu nằm trong lòng Trần Di, chóp mũi hướng lên, nhìn Trần Di chằm chằm.
Trần Di ôm nó ngồi trên sofa một lúc, rồi đứng dậy dọn dẹp ổ của nó, tiện thể bật TV nghe tin tức.
Dọn xong ổ chó bị "Hán Tử" làm bừa bộn, Trần Di lấy áo ngủ vào phòng tắm. Tắm xong, cô vừa lau tóc vừa ngồi xuống sofa, "Hán Tử" rất tự giác nằm ngửa, gối đầu lên đùi cô, bộ dạng chuẩn bị ngủ.
Cô ném khăn lông lên tay ghế, cầm điện thoại lên.
Có một tin nhắn.
Hình: Tôi về đến nhà rồi, ngủ ngon.
Trần Di: Ngủ ngon.
Sau đó cảm thấy quá khô khan, cô thêm ba chữ: Moaz ~~ moaz ~~
Nhìn biểu tượng cảm xúc bay từ trên xuống, mỗi biểu tượng đều chu môi hôn gió, Trần Di không nhịn được bật cười. Sau đó, Hình Liệt không trả lời tin nhắn, Trần Di nhìn đồng hồ, chắc anh đã ngủ rồi.
Vì thế, cô đứng dậy, bế "Hán Tử" đi ngủ.
6 giờ rưỡi, Trần Di rời giường, thay đồ thể thao, dắt theo "Hán Tử" còn ngái ngủ, đeo tai nghe, theo dõi tin tức buổi sáng, Trần Di xuống tầng chạy bộ.
Mỗi ngày cô chạy bộ một tiếng, 7 giờ rưỡi kết thúc, sau đó đi mua bữa sáng. Lúc trước mới bắt đầu chạy bộ buổi sáng, ba ngày đánh cá bốn ngày phơi lưới, chạy hai ngày phải nghỉ ba ngày, sau đó kiên trì mãi mới thành thói quen.
Trần Di yêu cái đẹp, thích dáng người hiện tại của mình, không mập không gầy, cân nặng rất chuẩn, ngực cũng đầy đặn, cỡ C, không dao kéo. Nhưng cô cũng thích ăn, nên nhất định phải kiên trì vận động, mới có thể giữ dáng. Nếu không thể bỏ cả mỹ thực lẫn sắc đẹp, vậy thì chỉ có thể dành thời gian vận động.
Chạy bộ xong, Trần Di tắm nước lạnh, thay đồ công sở. Tối qua Hình Liệt đưa cô về, xe cô vẫn để ở công ty, nên hôm nay chỉ có thể bắt xe đến công ty.
Đến công ty, ăn sáng xong, Trần Di lại lao đầu vào công việc bận rộn. Cô đang chuẩn bị mua một chiếc xe thương vụ, chuyên dùng để chở khách hàng tiềm năng đi xem nhà. Gần đây cô đang làm việc với bộ phận tài chính để chuẩn bị tiền, vài ngày nữa sẽ đi xem xe. Mua xe xong, tài chính sẽ eo hẹp.
Không làm chủ gia đình thì không biết được cái khó của việc chi tiêu, nhà chưa bán được, tiền hoa hồng của nhân viên kinh doanh thường bị giữ lại vài tháng mới trả, điều này gây áp lực cho dòng tiền. Trần Di cũng cảm thấy căng thẳng.