Năm ngoái Trần Di cùng Lâm Dịch Chi đến sòng bạc đá quý ở Miến Điện, thắng được ba vạn tệ. Lâm Dịch Chi quá tham lam, đòi cắt ra ngọc phỉ thúy đế vương lục. Kết quả, chỉ vì một nhát dao, từ miếng ngọc giá hai mươi vạn tệ biến thành một viên đá vô giá trị.
“Thỉnh thoảng thôi, không thường xuyên. Chỉ khi cần mua ngọc mới đến đấy.”
Hình Liệt quả thật là kiểu người Trần Di hỏi một câu, anh đáp một câu, tuyệt đối không nói thêm. Nhưng trước gương mặt này, trước vẻ đẹp trai này, dù anh có lặng im cũng đủ làm Trần Di thấy vui.
Anh tập trung lái xe, còn cô thì chăm chú ngắm anh. Bộ đồ thể thao trên người anh, cô không nhận ra là của thương hiệu nào, nhưng kiểu dáng ôm sát càng tôn lên vóc dáng. Chỉ riêng chiếc quần thôi cũng đã giúp anh trông cao hơn ít nhất ba phân, ước chừng khoảng 1m76.
Trần Di vốn thích đàn ông mặc vest, những bộ vest được may đo cẩn thận có thể giúp che đi khuyết điểm cơ thể. Nhưng với những trang phục khác, muốn mặc đẹp thì phải có ngoại hình và khí chất. Rõ ràng, người đàn ông này chẳng cần đến vest, vẫn có thể cuốn hút theo cách riêng của mình.
Hình Liệt dường như nhận ra ánh mắt của cô. Đến khi dừng đèn đỏ, anh thoáng quay sang, liếc nhìn cô một cái - ánh mắt bình thản, chẳng chút gợn sóng.
Bị bắt gặp đang nhìn trộm nhưng Trần Di cũng không lúng túng, cô thoải mái mỉm cười đáp lại.
Khi còn trẻ, cô từng nghĩ rụt rè là một điều quan trọng, nhưng đó chỉ là chuyện của tuổi trẻ. Càng trưởng thành, cô càng thấy rằng, sống phóng khoáng đôi khi lại dễ chịu hơn.
Mẹ cô không ít lần nhắc nhở: khi xem mắt thì đừng nhìn chằm chằm người ta quá. Cô còn nhớ lần trước, đối tượng là một anh chàng kỹ sư, thật thà đến mức khi bị cô nhìn quá lâu, anh ta uống nhầm nước, cầm nhầm nĩa, trông cứ như sắp bị cô cưỡng bức ngay trên bàn ăn vậy. Sau lần đó, chẳng có tiến triển gì thêm.
Thực ra, cô cũng khá thích anh ta, cảm thấy hợp với hình mẫu một người chồng trung thành mà cô tìm kiếm. Chỉ tiếc là… mọi chuyện kết thúc quá nhanh.
“Em có hài lòng không?” Xe lại lăn bánh, giọng người đàn ông vang lên, nhẹ như một làn gió đêm.
Trần Di giật mình, rồi bật cười.
“Hài lòng, rất hài lòng!”
“Vậy là tốt rồi.” Người đàn ông đáp lại một câu, rồi im lặng.
Buổi tối, đường phố tĩnh lặng và dịu dàng như một bức tranh, lòng Trần Di cũng dần lắng xuống, mềm mại như được phủ một lớp sương mỏng.
Cô cười, vuốt nhẹ mái tóc, hỏi: "Thế còn anh? Anh có hài lòng về tôi không?"