Lilia co rúm người lại khi những ngón tay lạnh lẽo của Atlas Seth lướt qua làn da mềm mại trên gò má nàng. Tim nàng đập dồn dập trong l*иg ngực, hơi thở gấp gáp như một chú nai nhỏ bị dồn vào góc tường. Nàng biết mình không nên phản kháng, nhưng cơ thể lại run rẩy không ngừng.
"Xin... xin đừng..." Giọng nàng nghẹn lại, từng tiếng nấc khẽ bật ra. "Hức... Ta... ta không dám..."
Atlas Seth lặng lẽ quan sát nàng, ánh mắt như thú săn vừa vờn được con mồi yếu đuối. Hắn khẽ nghiêng đầu, những lọn tóc đen rũ xuống vai, đôi mắt hổ phách sắc lạnh nhưng lại thoáng chút thích thú kỳ lạ.
"Ngươi sợ ta đến vậy sao?" Hắn hỏi, giọng trầm thấp, bàn tay dừng lại trên cằm nàng. "Nhưng ngươi vẫn chưa khóc đủ."
Lilia hít một hơi thật sâu, nước mắt lăn dài trên má. Nàng cắn chặt môi, cố kìm nén, nhưng cảm xúc trong lòng dường như đã vỡ òa. "Xin hãy tha cho ta..."
Atlas Seth nhếch môi, đầu ngón tay khẽ chạm vào làn môi run rẩy của nàng. "Tha cho ngươi? Ngươi nghĩ ta là kẻ nhân từ sao?"
Nàng lắc đầu liên tục, ánh mắt đầy tuyệt vọng. "Hức... Ta không dám... Ta chỉ... chỉ muốn sống..."
Hắn nhếch môi lạnh lùng, nét mặt thoáng chút châm biếm. "Muốn sống?" Hắn thì thầm, hơi thở phả nhẹ vào tai nàng. "Ngươi sẽ sống, nhưng sống thế nào... thì còn tùy thuộc vào việc ngươi ngoan ngoãn đến đâu."
Lilia co người lại, hai tay ôm lấy chính mình như muốn bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng. Nhưng bàn tay to lớn của hắn nhanh chóng chạm vào vai nàng, siết nhẹ như nhắc nhở rằng nàng chẳng còn lựa chọn.
"A...!" Lilia bật lên một tiếng kêu nhỏ, nước mắt lã chã rơi xuống. Nàng run rẩy, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ. "Xin ngài... đừng làm thế... Ta... ta sợ..."
Atlas Seth cúi xuống gần hơn, hơi thở ấm nóng phả vào làn da mịn màng trên cổ nàng. "Sợ hãi à? Ta thích điều đó." Hắn trầm giọng, ngón tay vuốt nhẹ mái tóc nàng, động tác chậm rãi như muốn trấn an, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa ý cười tà mị.
"Ngươi sợ, nhưng lại mềm mại đến vậy..."
Lilia lắc đầu liên tục, nước mắt thấm ướt bờ môi tái nhợt. "Ta... ta không dám... ta... chỉ muốn về nhà..."
Atlas Seth hơi khựng lại. Hắn không ngờ nàng sẽ nói như vậy.
"Về nhà?" Hắn bật cười, tiếng cười trầm thấp vang lên trong đại điện rộng lớn. "Ngươi nghĩ ngươi còn nhà để về sao?"
Lilia cắn chặt môi đến bật máu. Nàng biết hắn nói đúng. Qudara đã sụp đổ, tất cả đã biến thành tro tàn. Nhưng lòng nàng vẫn không ngừng đau nhói.
"Ngươi không còn gì cả." Hắn cúi xuống, thì thầm bên tai nàng. "Ngoại trừ ta."
Lilia nức nở, bàn tay yếu ớt bấu chặt lấy vạt áo hắn. "Hức... Xin ngài... đừng..."
Atlas Seth nhìn nàng một lúc lâu, nét mặt vô cảm nhưng ánh mắt lấp lánh tia thích thú. Rồi đột ngột, hắn buông tay, để nàng ngã phịch xuống nền đá lạnh lẽo. Lilia giật mình, nhìn hắn qua làn nước mắt mờ mịt.