Chiến Lợi Phẩm Của Pharaoh Tàn Nhẫn

Chương 10

Lilia giật mình, đôi chân run rẩy nhưng vẫn phải bước về phía trước. Mỗi bước đi đều nặng nề, như thể nền đá dưới chân có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.

Nàng dừng lại trước bậc thềm dẫn lên ngai vàng, không dám ngẩng đầu. Không khí xung quanh như đông đặc lại, cảm giác áp bức từ người đàn ông trước mặt khiến nàng gần như nghẹt thở.

Một khoảng im lặng kéo dài.

Ánh mắt hắn bỗng tối lại, lướt qua nàng một lượt. Dù Lilia đang cúi đầu, nàng vẫn cảm nhận được một áp lực vô hình bao trùm lấy mình.

"Lại đây." Giọng hắn vang lên, trầm thấp nhưng không thể cãi lời.

Lilia giật mình, hai tay siết chặt mép váy. Nàng ngập ngừng, do dự trong giây lát, nhưng bước chân vẫn vô thức dịch chuyển về phía trước. Đến khi nàng còn cách ngai vàng vài bước, đột nhiên, một lực mạnh mẽ kéo nàng lên.

"Quả nhiên thú vị."

Lilia cứng người.

Tiếng bước chân vang lên trên nền đá, rồi một bàn tay lạnh lẽo nâng cằm nàng lên. Bàn tay đó mạnh mẽ mà áp bức, khiến nàng không thể trốn tránh.

Ánh mắt nàng bất giác chạm vào đôi mắt hổ phách kia.

Ánh mắt Atlas Seth thoáng ngưng lại. Hắn không nghĩ rằng một nữ nô lại có thể mang đến cảm giác chấn động như vậy. Đôi mắt xanh biếc của nàng ngập tràn hoảng sợ, làn da trắng muốt như ánh trăng phản chiếu dưới nước, mái tóc buông dài như dòng suối mềm mại. Dù không trang sức lộng lẫy, nàng vẫn mang một vẻ đẹp dịu dàng và tinh khiết đến mức khiến người ta muốn phá hủy.

"Ngươi run rẩy thế này, là vì sợ ta hay vì thứ khác?" Hắn trầm giọng hỏi, đầu ngón tay lướt nhẹ trên làn da nàng, như một con thú săn đang thăm dò phản ứng của con mồi.

Lilia run lên, đôi mắt phủ một màn nước mỏng. Cổ họng nàng nghẹn lại, muốn mở miệng nhưng không thể thốt nên lời.

Atlas Seth nghiêng đầu, ngón tay dừng lại nơi gò má nàng, chậm rãi vuốt nhẹ như đang thưởng thức một món đồ tinh xảo. Nàng không dám cử động, từng thớ cơ căng cứng vì lo sợ.

“Ngươi không giỏi che giấu cảm xúc.” Hắn nhếch môi, ánh mắt thoáng tia thú vị, ngón tay bất chợt dừng lại trên môi nàng, nhẹ nhàng lướt qua rồi rời đi. “Run rẩy đến thế này mà vẫn cố tỏ ra ngoan ngoãn sao?”

Lilia khẽ siết vạt váy, bờ môi nàng mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói được lời nào.

Atlas Seth nhìn nàng một lát, nét cười trong mắt hắn sâu hơn. Rồi đột nhiên, hắn nghiêng người lại gần, hơi thở ấm nóng phả nhẹ bên tai nàng.

Lilia kêu lên một tiếng hoảng hốt, đôi tay yếu ớt níu lấy vạt áo hắn như phản xạ. Hơi thở nàng nghẹn lại khi nhận ra mình đã bị bế gọn trong vòng tay rắn chắc của hắn.

"A...!" Lilia nấc nhẹ, hai bàn tay nhỏ bé níu lấy vạt áo hắn như thể đó là thứ duy nhất có thể giúp nàng bám víu. "Xin... xin đừng như vậy..." Giọng nàng run rẩy, ánh mắt ướŧ áŧ đầy hoảng sợ nhìn hắn. Ngón tay hắn lướt nhẹ qua gò má, thu lại giọt nước mắt vừa lăn xuống.