Chiến Lợi Phẩm Của Pharaoh Tàn Nhẫn

Chương 12

"Ta sẽ không làm gì ngươi hôm nay."

Hắn nhếch môi, ánh mắt đầy ẩn ý.

"Nhưng hãy nhớ... Ngươi là của ta. Mọi thứ về ngươi... đều thuộc về ta."

Lilia co rúm người lại, đôi vai nhỏ bé khẽ run lên từng đợt. Nàng không dám ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ khóc trong im lặng.

Atlas Seth đứng dậy, rũ tay áo một cách thờ ơ. "Đưa nàng ta về cung."

Hai tên lính tiến tới, kéo Lilia đứng dậy. Nàng không phản kháng, nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ lăn dài trên gò má.

Bước ra khỏi đại điện, nàng ngoái lại một lần cuối, thấy hắn vẫn đứng đó, bóng dáng cao lớn và cô độc giữa không gian nguy nga.

Và trong ánh mắt hắn, một tia hứng thú đầy chiếm hữu vẫn còn vương lại.

Sau khi rời khỏi chính điện, Lilia được hai cung nữ đưa về cung điện nhỏ nằm sâu trong hậu cung. Bầu trời ngoài kia đã bắt đầu chuyển tối, những tia nắng cuối cùng nhạt dần trên nền cát vàng.

Lilia ngồi thẫn thờ trên mép giường, ánh mắt mờ mịt nhìn xuống đôi bàn tay mình. Những vết hằn đỏ trên cổ tay do xiềng xích để lại vẫn còn đó, là minh chứng rõ ràng nhất cho sự bất lực của nàng.

Nàng hít một hơi thật sâu, nhưng hơi thở vẫn nghẹn lại trong l*иg ngực. Nước mắt nàng đã cạn từ lâu, chỉ còn lại cảm giác tê dại kéo dài.

"Lilia."

Một giọng nói khẽ vang lên.

Nàng giật mình ngẩng lên, thấy Menhet – nữ quan quản lý hậu cung – đang đứng ngay cửa, ánh mắt sắc lạnh lướt qua nàng.

"Ngươi may mắn đấy." Menhet khẽ nhếch môi. "Pharaoh chưa chán ngươi, ít nhất là bây giờ."

Lilia mím chặt môi, hai bàn tay nắm chặt đến mức móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay. "Ta... không biết phải làm gì..."

Menhet bước vào, khoanh tay trước ngực. "Ngươi muốn sống sót trong hậu cung này thì nên biết cách làm hài lòng ngài ấy. Đừng khóc lóc nữa, vì nước mắt của ngươi không có giá trị gì đâu."

Lilia hít một hơi run rẩy, ánh mắt dao động. "Ta... không mạnh mẽ được...ta thật sự sợ lắm..."

Menhet thở dài, lắc đầu. "Ai mà không sợ? Nhưng ở đây, kẻ yếu là kẻ chết. Ngươi nên hiểu điều đó."

Lilia cắn môi đến bật máu, đôi vai nhỏ bé khẽ run lên. "Nhưng... nhưng ta không biết phải làm thế nào...ta... chỉ muốn được tự do..."

Menhet nhìn nàng một lúc, ánh mắt dịu lại đôi chút. "Không ai trong hậu cung này được tự do, Lilia. Nhưng nếu ngươi biết cách tồn tại, ngươi sẽ bớt khổ hơn."

Lilia gật đầu nhẹ, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má. "Ta sẽ cố... nhưng... nếu ngài ấy ghét ta thì sao...?"

"Pharaoh không ghét bỏ ai. Ngài chỉ hứng thú hoặc không hứng thú." Menhet nhún vai.

"Hãy khiến ngài ấy hứng thú."

Lilia cúi đầu, lòng ngực nhói lên. Nàng không muốn làm một món đồ chơi. Nhưng nếu đó là cách duy nhất để tồn tại... nàng phải làm sao?