Pharaoh Atlas Seth vẫn lặng im, ánh mắt thoáng qua đám đông, không chút dao động.
Imhotep tiếp tục: "Những ai có dung mạo xuất chúng, thần nghĩ nên được giữ lại trong hậu cung của bệ hạ."
Một tràng im lặng bao trùm cả đại điện.
Giữ lại...
Đồng nghĩa với việc trở thành một trong những phi tần thấp kém của Pharaoh. Một số nữ nô hoảng sợ bật khóc, dập đầu van xin.
"Xin tha cho chúng tôi!"
"Chúng tôi không muốn vào hậu cung!"
Những tiếng van nài yếu ớt vang lên nhưng nhanh chóng bị dập tắt.
"Câm miệng." Một tên lính quát, giáng mạnh cán giáo xuống nền đá, khiến tất cả im bặt.
Atlas Seth khoanh tay, hờ hững quan sát. Hắn đã quen với cảnh tượng này - những kẻ bại trận cầu xin lòng thương xót, những gương mặt hoảng sợ chờ đợi phán quyết từ hắn.
Nhưng lần này, hắn bỗng dừng mắt ở một người.
Lilia.
Cô gái ở cuối hàng, dù đang run rẩy nhưng vẫn siết chặt vạt áo, như cố gắng giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng. Mái tóc rối bết lại vì cát bụi, làn da tái nhợt vì kiệt sức, nhưng trong đôi mắt kia... vẫn còn ánh lên một tia phản kháng yếu ớt.
"Nâng đầu lên." Giọng hắn trầm thấp nhưng mang theo uy quyền không thể chống lại.
Từng nữ nô lần lượt ngẩng mặt. Lilia cũng vậy.
Khoảnh khắc ánh mắt nàng chạm vào hắn, nàng cảm thấy như bị đóng băng.
Trên ngai vàng cao nhất, Atlas Seth ngồi tựa người, ánh mắt như ngọn lửa lạnh lùng quét qua nàng. Bộ trường bào trắng viền vàng ôm lấy cơ thể cường tráng, đôi mắt màu hổ phách sắc bén, tựa như nhìn thấu tất cả suy nghĩ của kẻ đối diện.
Hắn không giống những gì nàng tưởng tượng.
Hắn còn đáng sợ hơn.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng nàng, nhưng nàng vẫn không rời mắt khỏi hắn. Không phải nàng không sợ, mà là... ánh nhìn của hắn làm nàng không thể rời đi. Như một con rắn độc thôi miên con mồi, như một xoáy nước sẵn sàng nhấn chìm kẻ lỡ dại đến gần.
Atlas Seth lặng lẽ quan sát nàng. Nô ɭệ của kẻ bại trận không thiếu, nhưng hiếm ai có được thần thái này. Không phải sự kiêu hãnh cố chấp của những nữ chiến binh, cũng không phải vẻ mạnh mẽ giả tạo của những nữ nhân muốn gây ấn tượng. Nàng đang sợ hãi, nhưng vẫn cắn chặt môi để không bật ra tiếng run rẩy. Nàng giống như một con thú nhỏ biết rằng mình đã rơi vào tay kẻ săn mồi - nhưng không muốn tỏ ra yếu đuối.
Bỗng nhiên, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong hắn. Sự yếu ớt đó, vẻ mong manh sẵn sàng vỡ vụn bất cứ lúc nào ấy, lại khiến hắn thấy hấp dẫn một cách khó hiểu.
Cơ thể hắn căng lên trong chốc lát, một tia ham muốn nguyên thủy trào dâng, như một bản năng săn mồi khi nhìn thấy con mồi hoàn hảo nhất.
Hắn nghiêng đầu, mắt hổ phách trầm xuống. Một ý cười thoáng hiện lên nơi khóe môi.
"Tên ngươi là gì?" Giọng hắn trầm thấp, lười biếng nhưng lại khiến đại điện căng thẳng hơn bao giờ hết.