Lilia hít sâu một hơi, giọng nàng run nhẹ nhưng vẫn giữ vững: "Lilia."
Atlas Seth gật gù. Hắn không quan tâm đến tên của những nữ nô, nhưng lần này lại khác. Hắn muốn nhớ.
Hắn chậm rãi nâng tay. "Đưa cô ta đến hậu cung."
Cả đại điện im lặng.
Hai tên lính lập tức tiến đến, kéo mạnh Lilia đứng dậy. Nàng loạng choạng, hai đầu gối mềm nhũn, nhưng vẫn cố giữ bản thân không gục ngã.
"Ngươi không khóc sao?" Một giọng nói vang lên đầy chế nhạo.
Lilia cắn môi, cổ họng nghẹn lại, không thể thốt nên lời. Đôi mắt long lanh nước, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo, như thể chỉ cần buông lỏng, nàng sẽ gục xuống ngay lập tức.
Atlas Seth bật cười, nhưng lần này, trong đáy mắt hắn ánh lên một tia thú vị khó hiểu.
"Yếu đuối như vậy, nhưng vẫn cố chấp không gục xuống sao?" Hắn chậm rãi lên tiếng, giọng nói như một lưỡi dao lướt qua da thịt.
Nhưng sâu trong ánh mắt hắn, một thứ du͙© vọиɠ mơ hồ vừa trỗi dậy.
Hắn nhìn nàng một lát lâu hơn mức cần thiết. Một nữ nô bại trận không đáng để hắn bận tâm, nhưng nàng... thú vị hơn hắn nghĩ.
Nụ cười của hắn sâu hơn.
Tựa như dã thú vừa tìm thấy con mồi.
Hắn quay lại ngai vàng, khoanh tay hờ hững ra lệnh:
“Đưa nàng ta vào hậu cung.”
Lời vừa dứt, điện lớn chấn động.
Nụ cười tà ác, như dã thú vừa vờn được con mồi.
Nàng luôn là người yếu đuối, nhưng nỗi sợ hãi lúc này còn lớn hơn cả nước mắt. Nàng không biết điều gì đang đợi mình phía trước.
Dòng suy nghĩ của nàng vụn vỡ khi một bàn tay thô bạo kéo nàng đứng dậy. Binh lính không cho nàng cơ hội phản kháng, cứ thế lôi nàng đi giữa ánh nhìn của những kẻ đang quỳ xung quanh. Những ánh mắt thương hại, sợ hãi, có cả sự ghen tị đan xen.
Nàng không biết bản thân nên cảm thấy thế nào. Nàng vừa thoát khỏi số phận một nữ nô bình thường, nhưng đồng thời, nàng lại bị ném vào một vực thẳm khác, có lẽ còn đáng sợ hơn.
Lilia bị kéo qua những hành lang dài hun hút của cung điện Ai Cập. Những cột đá khổng lồ, những bức tường chạm khắc hình ảnh các vị thần trải dài hai bên, như những con mắt đang âm thầm theo dõi nàng.
Hai tên lính áp giải nàng không nói một lời. Xiềng xích trên cổ tay nàng kêu lanh canh theo từng bước chân.
Mỗi bước đi là một cơn đau dội lên từ lòng bàn chân rách tươm. Lilia cảm thấy toàn thân rã rời, hơi thở mong manh như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể làm nàng ngã quỵ. Nhưng nàng không dám dừng lại, nàng sợ - sợ rằng nếu mình ngã xuống, những kẻ kia sẽ không cho nàng cơ hội đứng lên nữa.
Nàng luôn là người nhút nhát, từ nhỏ đã không có đủ can đảm để đối mặt với những điều đáng sợ. Nhưng lúc này, nàng không còn quyền lựa chọn.
Cánh cửa gỗ nặng nề mở ra.
Lilia bị đẩy mạnh vào trong một gian điện rộng lớn. Ánh sáng từ những ngọn đèn dầu le lói, phản chiếu trên những tấm màn lụa mềm mại. Mùi trầm hương thoang thoảng trong không khí, nhưng nàng không thấy dễ chịu chút nào.