Chiến Lợi Phẩm Của Pharaoh Tàn Nhẫn

Chương 5

Lời cầu xin vang lên trong tuyệt vọng, nhưng tể tướng Imhotep chỉ liếc họ một cái, hờ hững cười lạnh.

"Ngươi nghĩ mình có quyền lựa chọn sao?"

Lilia run lên.

Phải rồi.

Một nữ nô bại trận, lấy tư cách gì để lựa chọn số phận?

Khi đất nước nàng sụp đổ, khi Qudara diệt vong, nàng đã mất đi tất cả. Giờ đây, dù có khóc lóc thế nào cũng không thể thay đổi điều gì.

Lilia không khóc.

Nhưng nàng cảm thấy bản thân đang dần rơi xuống vực thẳm.

Nàng không biết mình sẽ bị đưa đi đâu, không biết ngày mai sẽ ra sao.

Nàng chỉ biết rằng, từ giây phút này trở đi... nàng đã hoàn toàn thuộc về Ai Cập.

Trong lòng hoàng cung Ai Cập, đại điện nguy nga trải dài với những cột đá chạm khắc hoa văn của các vị thần cổ đại. Trên cao, ánh mặt trời đổ xuống, phản chiếu qua những bức tường mạ vàng, tạo nên thứ ánh sáng rực rỡ mà lạnh lẽo.

Lilia cùng một nhóm nữ nô được dẫn vào. Họ đều cúi đầu, không dám nhìn ngang ngó dọc.

Nàng cảm thấy bàn tay mình lạnh buốt dù trong đại điện không hề có gió.

"Quỳ xuống!"

Tiếng quát của binh lính vang lên.

Tất cả lập tức quỳ xuống, trán chạm nền đá cẩm thạch mát lạnh.

Một bóng người chậm rãi tiến vào đại điện.

Tiếng giày da thú lướt qua nền đá, mang theo cảm giác áp bức vô hình. Dù không dám ngẩng đầu, nhưng ai cũng biết, người vừa bước vào chính là kẻ nắm giữ vận mệnh của họ – Pharaoh Atlas Seth.

Lilia nín thở.

Từ trước đến nay, nàng chưa từng được tận mắt nhìn thấy kẻ được gọi là "chúa tể Ai Cập" này. Khi đất nước nàng còn tồn tại, Pharaoh chỉ là một cái tên đáng sợ trong lời kể của binh lính.

Người nói hắn là chiến thần bất bại, là hóa thân của thần Horus, kẻ nắm giữ quyền sinh sát trong tay.

Kẻ khác lại nói hắn là một bạo chúa.

Không ai biết đâu là thật.

"Ngẩng đầu lên."

Giọng nói trầm thấp vang lên, không lớn nhưng mang theo uy nghiêm không thể kháng cự.

Từng nữ nô lần lượt ngẩng đầu.

Lilia cũng vậy.

Khoảnh khắc ánh mắt nàng chạm vào con người đang ngồi trên ngai vàng kia, trái tim nàng như ngừng lại.

Hắn không giống như những gì nàng tưởng tượng.

Trên ngai vàng cao nhất, Pharaoh Atlas lười biếng tựa người, ánh mắt sắc bén quét qua đoàn nô ɭệ đang quỳ dưới chân điện. Y khoác trên người tấm trường bào trắng viền vàng, vạt áo xẻ cao, để lộ đôi chân dài mạnh mẽ cùng cơ thể cường tráng. Đôi mắt màu hổ phách phản chiếu ánh lửa, sâu thẳm tựa vực thẳm không đáy, khiến bất cứ ai cũng phải cúi đầu khi đối diện.Quan tư tế đứng bên cạnh lên tiếng, giọng trầm thấp đầy kính cẩn:

“Bệ hạ, đây là đám nô ɭệ mới được đưa về từ cuộc chiến."