Những tiếng cười vang lên xung quanh. Một vài người thậm chí còn ném hoa quả thối vào đám nô ɭệ, như thể đang thưởng thức một trò tiêu khiển rẻ tiền.
Lilia cúi đầu thấp hơn.
Nàng không dám phản kháng.
Nàng không thể phản kháng.
Dây xích siết chặt quanh cổ tay, nhắc nhở nàng rằng từ giây phút này trở đi, nàng không còn là công chúa nữa.
Nàng chỉ là một kẻ bại vong.
Và những kẻ bại vong… sẽ không bao giờ có quyền cất tiếng nói.
Mặt trời dần khuất sau những cột đá khổng lồ, sắc trời chuyển sang một màu đỏ sậm, như hòa lẫn với cát vàng kéo dài vô tận. Trong khu đại điện rộng lớn, hàng chục nữ nô quỳ sát đất, hơi thở run rẩy vì sợ hãi.
Lilia cũng ở đó.
Bên trên bậc thềm cao, một người đàn ông khoác áo dài thêu hình linh thú đang đứng thẳng, đôi mắt sắc bén lướt qua từng nữ nhân bên dưới. Đây là Imhotep, tể tướng quyền uy của vương triều Ai Cập, kẻ thay mặt Pharaoh quản lý mọi việc trong cung.
"Những kẻ này đến từ đâu?" Imhotep hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo sự lạnh lùng đặc trưng của kẻ đã quen điều khiển sinh tử.
Một viên quản sự đứng bên cạnh cúi đầu, đáp:
"Phần lớn là nữ nô từ vương quốc Qudara. Họ bị bắt trong cuộc chinh phạt vừa rồi, một số từng là cung nhân hoặc thị nữ hoàng gia, số khác chỉ là dân thường."
"Qudara..." Imhotep nhếch môi. "Một vương quốc nhỏ bé dám chống lại đế chế của pharaoh, đúng là ngu xuẩn."
Hắn quét mắt nhìn xuống đám nữ nô, thấy ai nấy đều sợ hãi cúi đầu. Duy chỉ có một người - cô gái ở hàng cuối cùng - dù đang quỳ nhưng bàn tay lại siết chặt vạt áo, đôi vai nhỏ hơi run lên.
Hắn khẽ nheo mắt.
"Những kẻ này sẽ được sắp xếp thế nào?" Một quan viên khác lên tiếng hỏi.
Imhotep khoanh tay trước ngực, chậm rãi đáp:
"Một số sẽ bị đưa đến các đền thờ để phục vụ các nữ tư tế. Một số sẽ làm nô ɭệ trong hoàng cung." Hắn ngừng lại một chút, rồi nở một nụ cười mỉa mai.
"Còn những ai có dung mạo dễ nhìn hơn... có lẽ đức vua sẽ muốn giữ lại."
Không khí trong điện như trầm xuống.
Giữ lại...
Đồng nghĩa với việc bị đưa vào hậu cung của Pharaoh.
Hậu cung của Pharaoh không phải là nơi dành cho những nữ nhân không có địa vị. Một nữ nô thấp kém dù có xinh đẹp đến đâu cũng chỉ là một món đồ chơi bị quên lãng giữa hàng trăm phi tần khác. Nếu không có ân sủng, họ sẽ bị đày đọa cho đến khi tàn úa.
Một số nữ nô đã không kìm được mà bật khóc, dập đầu xuống nền đá lạnh lẽo.
"Xin hãy tha cho chúng tôi!"
"Chúng tôi không dám... Xin đừng đưa chúng tôi vào hậu cung!"