(NP) Thú Thế: Mỹ Nhân Kiều Diễm Mang Thai, Giống Đực Tuyệt Tự Điên Cuồng Cưng Chiều

Chương 10

Tuyệt tự khiến Lam Chiến thất vọng, nhưng anh thật sự thích giống cái nhỏ này, hơn nữa hai người ở phương diện nào đó rất hợp nhau, vậy là đủ rồi.

Lam Kỷ nhìn Tô Thanh được Lam Chiến đưa về hang động, sự ghen tị trong lòng giống như cỏ dại điên cuồng sinh trưởng.

Lam Chiến từ khi trở về rất trầm mặc, Tô Thanh tưởng rằng năng lực của mình khiến anh ghét bỏ.

“Anh yên tâm, chỉ cần nuôi em thêm hai tháng nữa, em sẽ không làm phiền anh nữa.”

Đến lúc đó sinh ra con nối dõi, cô nhận được điểm tích lũy và phần thưởng, công cụ này cũng có thể tạm biệt rồi.

Mắt Lam Chiến khẽ động, ngẩng đầu nhìn Tô Thanh.

“Em không muốn để anh làm thú phu của em sao?”

Tô Thanh giật mình, cô sao có thể để anh làm thú phu, anh vẫn nên thành thật làm công cụ thì hơn.

Tô Thanh bù đắp cho Lam Chiến ở một số phương diện, cảm xúc của anh đến nhanh đi cũng nhanh.

Cuộc sống Lam Chiến trôi qua quá sung sướиɠ, ban ngày ra ngoài săn bắn, buổi chiều trở về có thể ôm giống cái nhỏ mềm mại thơm tho.

Tô Thanh mang dược liệu đã chế biến xong đến cho Lam Kỷ, đồng thời cảm ơn anh đã đứng ra vào ngày kiểm tra, đồng thời những lời cần nói cũng nên nói rõ ràng.

Lam Kỷ nhìn Tô Thanh, đôi mắt xanh lam nhạt nhìn cô đầy thâm tình.

“Anh có thể ở bên cạnh em không? Anh biết trong bộ lạc, không có quy tắc hai anh em cùng hầu hạ một giống cái, anh có thể không làm thú phu.”

Tô Thanh chỉ còn thở dài, Lam Kỷ thích nguyên chủ chứ không phải cô, cô nếu nhận anh ấy, đối với ai cũng không công bằng.

Huống chi hệ thống cũng không đồng ý.

Cô lắc đầu: “Anh cố gắng nâng cao cấp bậc của mình, tương lai anh sẽ gặp được giống cái tốt hơn tôi, tôi không đáng để anh lãng phí thời gian trên người tôi.”

Dù sao, mục tiêu của cô là hoàn thành một trăm tỷ điểm, sau đó kết thúc mạt thế, giống đực trong mắt cô, đã định chỉ có thể là công cụ.

Cô là một người vô tâm vô phế như vậy, thật sự không xứng với tấm chân tình của Lam Kỷ.

Tô Thanh rời đi để lại câu nói này, Lam Kỷ nhìn bóng lưng cô hồi lâu, thất vọng ôm thảo dược vào hang sói.

Lam Chiến săn bắn trở về, nhìn thấy dược liệu Tô Thanh phơi đã được thu dọn, tò mò hỏi một câu.

Kết quả nhận được khiến anh cau mày.

Nghĩ đến chuyện trên đài kiểm tra ngày đó, Lam Kỷ bảo vệ Tô Thanh như vậy.

Trong lòng có chút chua xót.

“Sau này em ít tiếp xúc với Lam Kỷ, em bây giờ ở bên anh, truyền ra ngoài đối với danh tiếng của cậu ấy không tốt.”

Tô Thanh gật đầu.

Lam Chiến hài lòng.

Tô Thanh nhìn gà rừng mà Lam Chiến mang về mắt sáng lên, gà hầm nấm hương là một món ăn ngon tuyệt trần.

Cô kéo anh vào rừng, tìm một ít nấm.

Lam Chiến cho rằng có độc, không cho Tô Thanh mang về.

Tô Thanh nào chịu, trời lớn đất lớn ăn uống là lớn nhất, ai ngăn cản cô ăn ngon, cô gϊếŧ chết người đó!