Bộ dạng hung dữ của giống cái nhỏ khiến Lam Chiến bật cười, dù sao cũng không chết thú, chịu khổ chút thôi, cũng để cô nhớ lâu.
Kiếm được đầy hai giỏ, Tô Thanh mới lưu luyến không rời đi về.
Về đến nơi liền nấu nồi gà hầm nấm hương, ăn đến mức Tô Thanh hạnh phúc vô cùng.
Lam Chiến vốn còn muốn ngăn cản, do dự một chút uống một ngụm canh, đuôi sói suýt chút nữa dựng đứng lên vì sung sướиɠ.
Mùi vị này so với thịt nướng còn thơm hơn, bởi vì nấu đủ lửa, hương vị của gà rừng và nấm hương hòa quyện hoàn hảo, nấm hương tươi ngon, thịt gà thơm lừng.
Ăn no uống đủ, giống cái nhỏ dung nhan trắng nõn ửng hồng, khiến Lam Chiến yết hầu chuyển động.
“Anh có thể ăn chút gì khác không?”
Tô Thanh nhìn ánh mắt sâu thẳm của anh liền biết anh nghĩ gì, giơ tay vỗ anh một cái.
“Ban ngày ban mặt nghĩ gì vậy! Thu những suy nghĩ không nên có lại cho em.”
Lam Chiến tủi thân nhìn Tô Thanh.
Tô Thanh bị ánh mắt kiểu cún con này nhìn đến da đầu tê dại.
“Trời tối tùy anh giày vò.”
Mắt Lam Chiến sáng lên, suýt chút nữa hóa thành hình thú vẫy đuôi.
Tô Thanh ghét bỏ quay mặt đi, một bát canh gà xuống bụng, vẫn đói không chịu được.
Cuối cùng cô ăn một mình một nồi, Lam Chiến chỉ được chia một bát canh nhỏ.
Lam Chiến tủi thân.
Tô Thanh hứa ngày mai nấu, anh mới chịu.
Ăn no uống đủ trời tối rồi, Lam Chiến vội vàng ôm Tô Thanh vào hang sói.
Ăn no liền vận động, Tô Thanh đến nửa đêm, bắt đầu đói, đói đến mức bụng dán vào lưng.
Một cước đá văng Lam Chiến.
“Đói rồi, mau đi kiếm đồ ăn.”
Lam Chiến ngẩng lên đôi mắt xanh lam, có chút ngơ ngác.
“Không phải đang ăn sao.”
Mặt Tô Thanh đỏ lên.
“Em nói là bụng đói.”
Lam Chiến nhướng mày cười.
Nhanh nhẹn bò dậy đi kiếm đồ ăn.
Ăn no uống đủ Tô Thanh nằm xuống, Lam Chiến xích lại gần.
“Em ăn no rồi, anh còn đang đói đây!”
Tô Thanh muốn từ chối, Lam Chiến lại dùng đôi mắt xanh lam nhìn Tô Thanh, hai con mắt to này, cô không thể từ chối.
Quậy đến sáng, Tô Thanh mới miễn cưỡng nhắm mắt lại.
Lam Chiến biết giống cái nhỏ này ăn khỏe, lập tức ra khỏi hang động đi nấu gà hầm nấm hương.
Vừa ra khỏi hang động, liền nhìn thấy Lam Kỷ đứng đó, sắc mặt tái nhợt, quầng mắt thâm đen.
“Anh.”
Lam Chiến vỗ vai anh ấy: “Nhóc con, đứng trước cửa hang anh làm gì.”
Vẻ mặt Lam Kỷ đau khổ, vẫn không lên tiếng.
Lam Chiến cũng tự mình bận rộn.
Anh vừa mới nhóm lửa, liền nghe thấy Lam Kỷ nói.
“Anh, những năm trước bộ lạc có quy tắc hai anh em cùng cưới một giống cái, em cũng muốn làm thú phu của Tô Thanh.”
“Bây giờ em hối hận vì đã không tỏ tình với cô ấy, nếu không, Tô Thanh sớm đã là của em rồi.”
Động tác Lam Chiến khựng lại, ở bên Tô Thanh mỗi ngày, nghĩ đến việc cô được em trai mình yêu thương như vậy, trong lòng anh không phải là không mâu thuẫn.
Nhưng anh vừa giãy giụa, vừa tỉnh táo nhìn mình chìm đắm.