Trúc Mã Lại Chọc Tôi Cười Rồi

Chương 12: Phóng đại thực tế

Ai cũng biết rằng trường 17 có hai căng-tin.

Và cái "phía xa xôi" mà bạn học kia chỉ, chính là cái căng-tin ở tít đằng xa.

Chả trách lại gọi là "tiến về phía xa xôi".

Hứa Triều Vũ ngồi thu lu trong góc nhà ăn, bắt đầu nhắn tin:

Đừng gọi mình là Viên Viên: [Cậu không đến nhà ăn à? Tớ tìm cậu mãi!]

Trường Hạ từ tốn: [Tìm tớ làm gì? Không phải cậu đang mải mê ngắm hoa rất vui sao? Tớ đi rồi, cậu còn chẳng nhận ra.]

Đừng gọi mình là Viên Viên: [Tớ sai rồi mà.]

Trường Hạ từ tốn: [Ừ.]

Đừng gọi mình là Viên Viên: [Được rồi, xin lỗi mà. Tớ không cố ý, tớ chỉ thấy cậu có vẻ không vui, nên hái hoa mang cho cậu chơi thôi.]

Trường Hạ từ tốn: [?]

Đừng gọi mình là Viên Viên: [Tớ cũng không biết phải làm sao để cậu vui nữa, hay tớ để cậu đánh một trận nhé?]

Trường Hạ từ tốn: [Tớ cũng đang muốn đánh cậu đây.]

Đừng gọi mình là Viên Viên: […]

Tớ đã làm sai điều gì sao?

Chu Trường Hạ lạnh lùng nhắn lại một câu: [Tự cậu nghĩ đi.]

Dù vậy, anh vẫn đứng dậy, rời khỏi nhà ăn này và đi đến nhà ăn kia, không nói cho Hứa Triều Vũ biết rằng mình đã ăn rồi.

Bởi vì anh thấy Hứa Triều Vũ cũng đã gọi đồ ăn.

Hứa Triều Vũ nói "xin lỗi" với anh đến mấy lần: "Lần sau cậu gọi tớ thẳng luôn nhé, cái tật này của tớ cậu cũng biết rồi mà. Tớ không còn lơ đãng như trước nữa đâu."

Chu Trường Hạ im lặng, không buồn trả lời.

Hứa Triều Vũ thở dài: "Lòng dạ đàn ông như kim dưới biển mà."

Chu Trường Hạ liếc xéo cậu: "Thôi được rồi, tớ chỉ cảm thấy cậu hòa đồng với mấy người bạn cùng phòng quá thôi."

Hứa Triều Vũ "ồ" một tiếng, đẩy dĩa đồ ăn sang: "Khoai tây, thịt bò, cả trứng xào cà chua nữa, cho cậu hết á. Cậu muốn ăn của tớ cũng được."

Chu Trường Hạ lập tức vui vẻ trở lại.

Hứa Triều Vũ lúc nào cũng có thể khiến anh nguôi giận bằng mấy hành động nhỏ nhặt như vậy, làm anh cảm thấy bản thân được quan tâm.

Chu Trường Hạ không phải người thiếu thốn tình cảm, chỉ đơn giản là anh muốn làm bạn với Hứa Triều Vũ thôi. Tính cách của anh vốn là vậy, đôi chút lạnh lùng, đôi chút khó hiểu, người khác có thể không chịu nổi, nhưng Hứa Triều Vũ thì không nghĩ nhiều như thế.

Bởi vì… đầu óc cậu đâu có nghĩ đến mấy chuyện đó.

Hứa Triều Vũ gãi mũi: "Tớ muốn hắt hơi quá, có phải cậu đang chửi tớ không?"

Chu Trường Hạ thản nhiên đáp: "Không, tớ đang khen cậu đấy."

Hứa Triều Vũ nhìn anh đầy nghi ngờ.

Chu Trường Hạ chớp mắt vô tội.

Hứa Triều Vũ rùng mình: "Cậu làm gì thế? Cái biểu cảm này là sao?"

"Học từ cậu đấy." Chu Trường Hạ lại làm mặt đó một lần nữa, hàng mi dài khẽ rung như cánh bướm đêm.

Với vốn từ nghèo nàn của mình, Hứa Triều Vũ chỉ có thể nghĩ: "Thật sự trông cứ như một con bướm đêm đang vỗ cánh vậy."

"Con bướm đêm" ấy lại lên tiếng: "Lúc nào cậu cũng nhìn tớ kiểu này, nhất là mỗi khi tớ giận."

Suy nghĩ một lúc, Chu Trường Hạ bỗng hỏi: "Sao cậu chưa bao giờ giận thế?"

Hứa Triều Vũ phản xạ theo thói quen: "Đừng giận, người khác giận chứ tớ không giận, giận rồi bệnh ai gánh giùm?"

Chu Trường Hạ: "…"

"Lần sau mà còn học mấy thứ nhảm nhí này, tớ bắt cậu học thuộc Đường thi tam bách thủ."

"Ồ." Hứa Triều Vũ ngâm nga, "Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu, Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu…"

Chu Trường Hạ cảm thấy mình sắp giận thật rồi.

"Đây là kiểu bạn gì chứ!"

Hứa Triều Vũ bắt chước giọng điệu của ba mình, nói: "Tiểu Chu à, sao phải tức giận làm gì?"

"Vui vẻ một chút không tốt hơn sao?"

"… Cậu nói thêm câu nào nữa là tớ vui không nổi đấy." Chu Trường Hạ liếc cậu một cái, "Cậu có thể bình thường chút được không?"

Hứa Triều Vũ cười hì hì: "Nhưng mà giờ cậu vui rồi đấy thôi, vậy là được rồi."

Chu Trường Hạ ngẩn người, rồi không kìm được, càng cười càng lớn: "Thôi được, tớ tha cho cậu."

Hứa Triều Vũ lúc này mới thở phào: "Cậu đúng là khó chiều quá."

Chu Trường Hạ lập tức đổi sắc mặt: "Cậu nói gì? Tớ khó chiều?"

"…"

Hứa Triều Vũ quyết định cứu vớt tình bạn mong manh này: "À… ý tớ là, kiểu… phóng đại nghệ thuật thôi…"

Chu Trường Hạ hừ một tiếng: "Vậy cơn giận của tớ bây giờ cũng đang phóng đại, nhưng là phóng đại thực tế."

Hứa Triều Vũ cảm thấy cậu ấy thực sự rất bướng bỉnh.

Giống hệt một cậu ấm nhỏ.