Khi Chu Trường Hạ theo Hứa Triều Vũ vào ký túc xá, trong phòng đã có người.
Hứa Triều Vũ đếm thử, giơ ba ngón tay:
“Ba người."
Nghe thấy tiếng động, mấy người trong phòng lập tức chào hỏi nhiệt tình:
“Hai cậu cũng ở phòng này à? Sau này chúng ta là bạn cùng phòng rồi, phải giúp đỡ nhau nhé!"
Một nam sinh cao lớn đứng cạnh đó cũng cười, giới thiệu:
“Tớ là Cao Hoài. Hoài trong Hoài Thủy."
Hứa Triều Vũ cũng cười:
“Tớ là Hứa Triều Vũ. Triều là “kim triêu hữu tửu kim triêu túy”, Vũ là mưa."
Nói rồi cậu vỗ vai Chu Trường Hạ:
“Đây là bạn tớ, cũng học ở trường này nhưng không ở chung phòng, tên là Chu Trường Hạ."
Cao Hoài lộ vẻ ngưỡng mộ:
“Tên các cậu hay thật đấy."
Hứa Triều Vũ suy nghĩ một chút, cười nói:
“Vậy cậu nên khen ba tớ, ông ấy đặt tên cho tớ đấy."
Chu Trường Hạ nhân lúc họ nói chuyện, lặng lẽ quan sát ký túc xá xung quanh.
Song, càng nhìn anh càng thấy không vui.
Lan can hoen gỉ, giường tầng trống trơn, bàn ghế lộn xộn…
Chu Trường Hạ cảm thấy không quen, chẳng buồn mở miệng.
Hứa Triều Vũ biết tính anh, bèn nhỏ giọng bảo:
“Ra ngoài cho thoáng đi."
Chu Trường Hạ lại không chịu.
Anh thấy Hứa Triều Vũ nói chuyện với bạn cùng phòng rất hào hứng, thậm chí còn có vẻ vui hơn lúc nói chuyện với mình.
Từ trước đến giờ, toàn là Chu Trường Hạ đi tìm cậu để nói chuyện, chứ Hứa Triều Vũ rất ít chủ động.
“Biết rồi." Chu Trường Hạ liếc mấy người kia, "Ra ngoài ăn không?"
Hôm nay là ngày đầu tiên, ai cũng còn bận sắp xếp đồ đạc, chưa thân thiết lắm nên mọi người từ chối.
Họ hẹn nhau sau khi huấn luyện quân sự sẽ tụ tập.
Chu Trường Hạ lập tức kéo Hứa Triều Vũ ra khỏi phòng.
“Bọn họ sôi nổi thật, không như tớ…" Chu Trường Hạ cúi đầu, "Chả trách mẹ tớ không cho tớ ở ký túc, chắc tớ cũng chẳng ở nổi."
Lúc này, Hứa Triều Vũ đang mải ngắm hoa ven đường.
Chu Trường Hạ lải nhải cả buổi, thấy đối phương không nghe thì nổi đoá, quay người bỏ đi, mặc kệ người kia.
Nhưng đi được vài bước, anh lại lo Hứa Triều Vũ đi lạc.
Quay đầu nhìn, quả nhiên tên kia vẫn đang đứng đó, săm soi mấy bông hoa.
Lại nữa rồi!
Lúc nào cũng vậy, Hứa Triều Vũ cứ mải để ý mấy thứ linh tinh rồi chẳng bao giờ nghe anh nói gì!
Chu Trường Hạ tức đến nổ đom đóm mắt, giậm chân quay ngoắt vào căng-tin, ngồi đó chờ xem bao giờ Hứa Triều Vũ mới nhận ra mình đã "bị bỏ rơi".
Trong khi đó, Hứa Triều Vũ lén hái mấy bông hoa, quay lại đã không thấy Chu Trường Hạ đâu, giật bắn mình.
Không biết đường, cậu đành hỏi bừa một người:
“Bạn ơi, căng-tin đi hướng nào vậy?"
Đối phương nhướng mày:
“Mình cũng là học sinh mới."
Vừa định nói "Vậy cũng được", Hứa Triều Vũ lại nghe thấy đối phương nói tiếp:
"… Nhưng mà tớ biết."
"…"
Sao nói chuyện cứ phải ngắt quãng vậy chứ!
Nhìn vẻ mặt mơ hồ của Hứa Triều Vũ, bạn học kia bật cười, uể oải chỉ tay về một hướng:
"Đi đi, bạn ơi, tiến về phía xa xôi ấy!"
Hứa Triều Vũ: "…"
Cậu cảm thấy nếu người này chưa phát điên, thì chắc là chính cậu đã phát điên rồi.