Trúc Mã Lại Chọc Tôi Cười Rồi

Chương 10: Lớp bảy

Sáng hôm đó, Chu Trường Hạ đến trường từ rất sớm.

Vì không được ở nội trú, mấy ngày qua cậu ở nhà mà mặt mày cứ cau có, u ám.

Ba Chu chẳng quan tâm lắm, chỉ nấu cơm xong là đi làm. Mẹ Chu thì đơn giản cho rằng con trai đến tuổi dậy thì nên hay khó ở.

Chu Trường Hạ, người có tâm lý mong manh nhất trong nhà, suýt nữa đã sụp đổ vì tủi thân.

Cuối cùng, anh đứng ở cổng trường, chờ Hứa Triều Vũ đến.

Anh cứ đứng đó, nổi bật giữa dòng người qua lại.

Có vài nữ sinh trầm trồ:

“Oa, đẹp trai quá!"

Rồi họ giơ điện thoại định chụp trộm, nhưng Chu Trường Hạ nhanh chóng quay mặt đi, tỏ ý từ chối.

Lại có phụ huynh cảm thán:

“Thằng nhóc này trông đúng kiểu học giỏi luôn, con phải học tập đấy!"

Phía sau vang lên một giọng nói bực dọc:

“Xì…"

“Xì cái gì mà xì? Mày thi được bao nhiêu điểm, tự mày không biết chắc?"

“Ít nhất con cũng đỗ vào trường này rồi, còn bố hồi trước có thi vào nổi đâu!"

“Này thằng ranh con!"

Chu Trường Hạ lặng lẽ quay đi, cúi đầu đá đá viên sỏi dưới chân.



Cuối cùng, vẫn là Hứa Triều Vũ thấy anh trước.

Vừa kéo vali đến nơi, cậu đã cười toe toét:

“Chu Trường Hạ!"

Chu Trường Hạ lập tức ngẩng đầu, lúm đồng tiền nhàn nhạt lộ ra:

“Cậu đến muộn thế?"

“Tại ba tớ lái xe chậm quá." Hứa Triều Vũ than thở, "Hôm nay nóng quá trời."

Chu Trường Hạ gật đầu:

“Ừ, nóng thật. Với lại mấy hôm nữa còn phải huấn luyện quân sự, nghe nói ở trường này kéo dài tận 15 ngày."

“Thôi kệ, tớ không sợ huấn luyện, chỉ sợ trời nóng thôi."

Nhìn vẻ mặt cậu sẽ hối hận cho mà xem của Chu Trường Hạ, Hứa Triều Vũ bật cười.

Cậu biết Chu Trường Hạ không thích vận động.

Nhưng cũng thấy bình thường, không thích thể thao cũng chẳng cản trở anh thi đậu. Người ta không cần điểm cộng thể dục vẫn thừa sức đỗ vào trường.

Quá đỉnh rồi còn gì.

Hứa Triều Vũ xoa xoa mũi, hỏi:

“Cậu vào lớp nào? À mà tớ hỏi thừa rồi, chắc chắn là lớp Một chứ gì."

Chu Trường Hạ lắc đầu:

“Sai rồi, lớp Hai."

Anh thi được hạng tư, người đứng nhất và ba vào lớp Một, còn người hạng nhì vào lớp Hai cùng anh.

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Chu Trường Hạ lại càng khó coi.

Anh vẫn nhớ lời mẹ mình nói:

“Nghe cái tên lớp Hai đã thấy thua kém lớp Một rồi. Ai bảo con thi có hạng tư? Bình thường chẳng phải lúc nào con cũng đứng nhất sao?"

Ban đầu, Chu Trường Hạ còn hài lòng với thành tích của mình, nhưng nghe mẹ nói thế, anh lại lập tức không vui.

Vậy nên vừa về nhà anh đã cắm đầu cắm cổ vào học, thề rằng cuối học kỳ phải vào lớp Một bằng được.

Hứa Triều Vũ không hiểu kiểu cố chấp này:

“Tớ vào lớp Bảy! Cũng ổn lắm đấy!"

Ba Hứa vui vẻ gật gù, giơ bàn tay chai sạn lên vỗ bụng mình:

“Đúng đúng, lớp Bảy, nghe hay mà! Nào là Ngưu Lang Chức Nữ, nào là Thất Tịch, đều có số bảy cả!"

Chu Trường Hạ: "…"

Sao mình chẳng thấy mối liên hệ nào hết vậy?

Hứa Triều Vũ cũng nghiêm túc gật đầu:

“Tớ cũng thấy vậy."

Chu Trường Hạ: "…"

Đúng là hai cha con nhà này.