Trúc Mã Lại Chọc Tôi Cười Rồi

Chương 9: Kỹ năng cãi nhau

Thật ra Hứa Triều Vũ rất dễ hiểu, cậu chưa bao giờ giấu giếm gì cả, không thích học thì nói không thích, thích vận động thì tìm đủ mọi cách để làm.

Chu Trường Hạ cũng không nhớ rõ tại sao hồi nhỏ mình cứ bám lấy Hứa Triều Vũ nữa. Anh vươn tay khoác vai Hứa Triều Vũ, Hứa Triều Vũ lập tức hất tay anh ra, ỉu xìu nói: “Cậu không thấy nóng à?”

Cậu thực sự sắp nóng chết rồi.

Chu Trường Hạ nghiêm túc nghĩ ngợi: “Không nóng.”

Anh vốn không sợ nóng, cũng không hiểu tại sao Hứa Triều Vũ lại sợ nóng đến thế.

Hứa Triều Vũ bèn lùi ra xa một chút: “Chắc chắn là do tớ hấp thụ hết hơi nóng trên người cậu rồi! Cậu tránh xa tớ ra!”

Chu Trường Hạ nghẹn lời: “Đây là kiến thức cậu học được à?”

Hứa Triều Vũ thở dài: “Tớ trả lại cho thầy cô rồi.”

Chu Trường Hạ thấy gan cậu lớn thật.

“Thế mà cậu còn muốn đi đánh cầu lông.”

Hứa Triều Vũ như một gã tra nam: “Hai chuyện đó có gì mâu thuẫn đâu.”

Thích vận động và sợ nóng, đúng là không mâu thuẫn gì thật.

Chu Trường Hạ quyết định mặc kệ cậu, cúi đầu xem điện thoại.

Hứa Triều Vũ cũng hơi ghen tị.

Thực ra điều kiện gia đình cậu cũng không tệ. Lương ba Hứa khá cao, thường xuyên đi công tác, mẹ Hứa là nội trợ nhưng cũng biết tìm việc làm thêm, nên cuộc sống của cả nhà khá thoải mái.

Ba mẹ cậu đều không phải người học hành cao, cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng vào thành tích của Hứa Triều Vũ, thi đậu thì học, không đậu cũng không tốn tiền mua suất vào trường.

Thi được ở đâu thì học ở đó.

Thế chẳng phải rất tốt sao?

Trong hoàn cảnh như vậy, Hứa Triều Vũ cũng không quá quan tâm đến điểm số của mình.

Ở thị trấn nhỏ này, số người thi đậu vào các trường 985, 211 không nhiều, trường cấp ba tốt nhất ở đây cũng không có tỉ lệ đỗ đại học quá cao, rất bình thường.

Bạn bè xung quanh Hứa Triều Vũ có người đi học nghề, có người thậm chí đã nghỉ học sớm để đi làm, chỉ có cậu là bất ngờ thi đậu vào trường cấp ba số 17, trở thành một con “hắc mã” không ai ngờ tới.

Tất nhiên, con “hắc mã” này phải trả cái giá không hề nhỏ.

Ai có thể ngờ một người yêu sân vận động như cậu lại bị ép ngồi bên bàn học rơi nước mắt chứ?

Ba mẹ Hứa quản cậu khá thoáng trong chuyện học hành, nhưng lại rất nghiêm khắc ở những phương diện khác, rất hy vọng cậu có những người bạn tốt và không học thói hư tật xấu.

Cũng vì thế, họ chưa từng mua điện thoại cho cậu.

Chu Trường Hạ nghĩ ngợi: “Cậu học trường số 17, chắc chú thím sẽ mua cho cậu thôi.”

Hứa Triều Vũ gật đầu: “Thực ra cũng không sao cả. Tớ biết bây giờ điện thoại thông minh hot lắm, chỗ nào cũng có, nhưng tớ thấy 4G gì đó hình như hơi đắt.”

Cậu nghĩ mình cũng không cần dùng đến thứ đắt tiền như vậy: “Nếu vậy, tớ cảm thấy họ mua giày thể thao cho tớ thì tớ còn vui hơn.”

Nhưng giày thể thao còn đắt hơn.

Chu Trường Hạ cân nhắc việc tặng một đôi giày cho Hứa Triều Vũ.

Nhưng Hứa Triều Vũ lập tức nói: “Tớ biết cậu có tiền, nhưng đừng nghĩ đến việc mua cho tớ. Tớ nghe nói mấy học sinh giỏi như cậu cần mua nhiều tài liệu lắm, cậu cứ giữ tiền mà mua tài liệu đi, điện thoại ấy, mua cái rẻ rẻ là được rồi.”

Chu Trường Hạ cười: “Chỉ là chơi game không tiện thôi.”

“Nhưng tớ đâu có chơi game.” Hứa Triều Vũ nháy mắt với anh, “Cậu chơi game à?”

Chu Trường Hạ điềm nhiên “Ừ” một tiếng: “Tớ muốn chơi.”

Rõ ràng, đầy tự tin.

Hứa Triều Vũ không khỏi bái phục.

Đúng là học sinh giỏi, cách anh nói đến chuyện chơi game nghe cao cấp như thể đang giải tích vi phân vậy.

Thứ cậu không hiểu nổi.

Hứa Triều Vũ thở dài: “Haizz, dù gì thì tớ cũng thế này rồi. Sau này ở trường số 17, mong cậu chỉ giáo nhiều hơn.”

Chu Trường Hạ lập tức vui vẻ. Bình thường anh ăn nói kỳ quặc, tính cách cũng không được lòng người khác lắm, hiếm khi vui vẻ, chỉ khi chơi cùng Hứa Triều Vũ mới khiến anh cảm thấy thoải mái.

Được học cùng trường với Hứa Triều Vũ là điều tuyệt vời nhất rồi.

Việc Hứa Triều Vũ đỗ vào trường cấp ba số 17 khiến ba cậu rất vui, còn đặc biệt từ nơi xa về để tiễn cậu nhập học.

Trường cấp ba số 17 rất rộng, nằm đối diện một công viên. Bên cạnh có một con phố nhỏ chuyên bán đồ ăn vặt, trước cổng là trạm xe buýt, đi thêm khoảng một cây số nữa là ga tàu điện ngầm. Mọi thứ đều rất thuận tiện.

Hứa Triều Vũ ngẩng đầu lên nhìn, đây là lần đầu tiên cậu đến một thành phố lớn như vậy.

Gia đình cậu không có thói quen du lịch, họ chỉ thích quây quần ở thị trấn nhỏ, sống những ngày tháng bình dị.

Sở thích của Hứa Triều Vũ cũng chỉ là chạy bộ.

Thế nên, cậu rất ít khi để ý đến những thứ liên quan đến thành phố lớn.

Trước khi đến đây, trên mạng còn đang tranh cãi xem nơi này có được tính là thành phố hạng nhất hay không. Với cậu, mấy chuyện này thật nhàm chán, nhưng nhìn người ta dẫn chứng, trích nguồn các kiểu lại thấy thú vị.

Cảm giác như học được cả kỹ năng cãi nhau vậy.