Còn nhớ đêm cuối cùng, chàng Phật tử trẻ tuổi đưa tay về phía nàng, nhìn nàng mà nói:
"Biển dục vô biên, quay đầu là bờ. Hôm nay ta lấy thân độ cô nương, cô nương có nguyện từ nay theo ta tu hành?"
Lúc đó, kɧoáı ©ảʍ từ tâm hồn và thể xác lũ lượt ập đến, nàng lạc lối trong từng đợt sóng tình, lại lần nữa lừa y, gật đầu đồng ý sẽ tu thân dưỡng tính, làm lại cuộc đời.
Sau đó, nàng quả thật có một khoảng thời gian muốn hối cải, tiếc là cuối cùng lại bị ép vào hoàng cung Đại Lương, trở thành Thục phi.
Nàng không nơi nương tựa, thân như tấm lụa đào phất phơ, để có thể sống sót chốn thâm cung, nàng chỉ còn cách bất chấp thủ đoạn, lấy sắc hầu người, gây ra hết tội nghiệt này đến tội nghiệt khác.
Duy chỉ khi đêm xuống, nàng sẽ chong nến bên cửa sổ, nhìn bốn bức tường cao mà nhớ đến đêm cuồng si hôm ấy, và một nam nhân từng lấy thân độ nàng.
Nàng thầm mừng vì y không ở trong cung, sẽ không nhìn thấy bộ dạng tay nhuốm máu tanh, tay quyến rũ người khác của nàng.
Khi quỳ trước Phật đài ở chùa Lôi Âm chờ chết, nàng đã nguyện cầu kiếp sau được gặp lại y một lần.
Nào ngờ đêm đầu tiên trọng sinh, nàng đã được toại nguyện, nhưng lại để y bắt gặp bộ mặt tàn nhẫn lạnh lùng nhất của mình.
Ngọn lửa từ bức thư bùng lên, bén vào tay nàng, cảm giác nóng rát từ đầu ngón tay lan đến tận tim.
Triêu Lộ giật mình, hoàn hồn vứt tro tàn đang cháy dở. Theo ngọn lửa tắt dần, bóng tối lại buông xuống.
Bóng người kia quay lưng rời đi như chưa từng tồn tại.
Tựa ánh sáng giao nhau ngắn ngủi, lấp lánh soi sáng bầu trời đêm thăm thẳm, nháy mắt đã biến tan.
Triêu Lộ nhấc chân muốn đuổi theo, song vừa chạy được vài bước, vết thương ở mắt cá chân lại đau như rách toạc, nàng không đi nhanh được, chỉ thấy bóng người kia lướt qua, biến mất sau dãy hành lang dài.
Giữa hành lang có vài sứ thần từ yến tiệc đêm trở về, vừa đi vừa thì thầm bàn tán:
"Cửu Vương tử quả thật phong thái như tiên. Nếu Ô Tư có Cửu Vương tử trấn giữ..."
"Cửu Vương tử nào, người ta là Phật tử."
"Chậc, rơi vào tay tân vương, không biết sẽ ra sao. Trong yến tiệc Phật tử quyết không phá giới, thà chết không khuất phục, thảm quá là thảm."
"Nghe nói... Vương thượng đã dùng loại thuốc đó trong điện Phật, vừa rồi lại đưa mấy mỹ cơ qua... Chao ôi, Phật tử phá giới chỉ là chuyện sớm muộn thôi."
Tiếng thở dài tiếc nuối lướt qua, Triêu Lộ nghe mà kinh hãi.
Phật tử mới vào cung một ngày, Lạc Tu Mị đã không đợi được muốn ra tay rồi ư? Kiếp này, không có Lưu Khởi Chương xúi giục, Lạc Tu Mị còn tìm đến nàng không?
"Điện hạ..." Tiếng gọi của Tỳ Nguyệt vang lên.
Triêu Lộ quay người lại, thấy Tỳ Nguyệt vội vã chạy đến, sắc mặt tái xanh, thấy nàng liền nhỏ giọng nói:
"Điện hạ sao còn ở đây, làm nô tỳ tìm mãi... Vương thượng, Vương thượng cho người đến tìm, bảo muốn người qua bên đó..."
…
Đại điện vương cung Ô Tư bề thế nguy nga, từng lớp sơn son thếp vàng phản chiếu ánh nến rực rỡ, khiến những họa tiết khảm chìm tựa vảy rồng sáng lên lấp lánh.
Sâu trong đại điện có một gian điện nhỏ hình vòm, vốn là thư phòng của phụ vương. Thuở bé Triêu Lộ thường được phụ vương bế trên đùi, nhìn ông tiếp kiến sứ thần, xử lý quốc sự.
Triêu Lộ từng bước đi vào điện sau, chỉ cảm thấy kiếp này trở về, nhìn nơi nơi vàng son lộng lẫy, đến cả hoa văn sen xanh trên nền gạch cũng không phai màu, vẫn như thuở ấu thơ.
Chỉ có dung nhan là đã đổi thay.
Tên thị vệ ở cửa điện thấy nàng đến thì cúi người hành lễ, nhưng kẻ dẫn đầu lại lấm lét liếc nhìn, trắng trợn đánh giá.
Bộ xiêm y màu ngọc bích bằng vải voan, cổ áo cao kiểu hoa cúc chỉ để lộ chút da thịt trắng ngần, ẩn hiện như tuyết sớm. Nhưng dẫu có cố ý ăn vận giản dị, vẫn chẳng thể che lấp vẻ xuân sắc rạng ngời.
Gã thị vệ nuốt nước bọt, vội thưa:
"Vương nữ điện hạ chờ một lát, để tiểu nhân vào bẩm báo với tân vương."