Trước kia khi phụ vương còn tại vị, nàng muốn đi đâu, nào ai dám cản, nàng ăn mặc ra sao, nào ai dám nhìn? Giờ đây thân phận bọt bèo, không thể không cúi đầu, nàng cụp mắt đáp nhẹ một tiếng.
Gã thấy nàng ngoan ngoãn thì tủm tỉm đi vào bên trong.
Một lát sau, gã dẫn nàng đi qua mấy tấm bình phong bằng ngọc chạm vân mây, vào bên trong điện.
"Tên đó cứng đầu không chịu khuất phục, nếu tăng chúng bên ngoài biết chuyện rồi tấn công vương thành thì làm sao?" Tiếng gầm rú giận dữ của Lạc Tu Mị truyền ra từ bên trong, hòa cùng âm thanh nặng nề nện xuống bàn.
Mỗi lần bàn rung lên, đám thị vệ đứng cúi đầu trước điện lại run lên bần bật.
Bàn tay giấu trong tay áo của Triêu Lộ nắm chặt, vò nát một mảnh vải. Nàng bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay, cố giữ mình bình tĩnh.
Thiếu nữ chậm rãi bước tới, hành lễ quỳ lạy tân vương:
"Nhi thần bái kiến phụ vương."
Mỗi chữ thốt ra như từng mũi kim đâm thẳng vào tim. Triêu Lộ cúi đầu, úp mặt vào mu bàn tay đang đặt chồng lên nhau, cố kìm nén không ngẩng đầu lên.
Lạc Tu Mị đang ngồi sau long án, được quần thần vây quanh, nghe vậy thì ngoảnh lại. Nhìn thấy nữ tử đang quỳ rạp, vòng eo mảnh dẻ gần như chạm đất, lễ nghi cung kính đến không thể bắt bẻ, khóe môi lão bất giác nhếch lên, vẻ đắc ý không buồn giấu giếm, tâm trạng cũng khoan khoái hơn nhiều, lão vẫy tay, nói:
"Triêu Lộ đấy à, cần gì phải hành đại lễ như vậy? Lại đây, lại đây."
Triêu Lộ đứng dậy, chỉ hơi tiến lên vài bước chứ không đến gần đám người kia. Nàng cảm nhận được vô số ánh mắt trong điện đổ dồn vào mình, thỏa thê đánh giá thân hình đơn độc đang cúi đầu nơi đó.
Nàng không khỏi nhớ về kiếp trước, khi Lý Diệu cùng nàng và các triều thần thưởng ngoạn châu báu cống phẩm của các nước, hắn cũng có ánh mắt thế này. Lý Diệu sủng ái nàng, sẽ mặc nàng tự chọn.
Lúc đó nàng vui mừng tạ ơn, nào ngờ trong mắt hắn, nàng và đống cống phẩm quý hiếm ấy cũng chẳng khác gì nhau.
"Quả là tuyệt sắc giai nhân."
Trong đám sứ thần có người thở dài, sau đó im bặt.
Mọi người thầm cảm khái trong lòng, tuyệt sắc thì có ích gì, cuối cùng cũng chỉ là món đồ để người ta xâu xé.
Vị sứ thần đứng gần Lạc Tu Mị nhất thấy bầu không khí ngượng ngùng, bèn bái lạy tân vương, xu nịnh:
"Chúc mừng tân vương, có được ái nữ tài sắc vẹn toàn."
"Vương nữ điện hạ dung mạo tuyệt trần, khó trách khiến cả Phật tử cũng phải động lòng phàm."
Triêu Lộ ngẩng phắt đầu.
Rõ ràng Lưu Khởi Chương đã chết, còn chưa kịp bày kế với ai, người này làm sao biết được?
Tên sứ thần lên tiếng kia cũng là người Lương.
Nàng ra tay quá vội vàng, lại sợ lộ sơ hở nên không kịp truy hỏi Lưu Khởi Chương nguồn gốc của lời đồn này. Giờ mới biết, người định khuyên tân vương dâng nàng cho Phật tử không chỉ có Lưu Khởi Chương.
Đằng sau bọn họ, rốt cuộc là ai muốn hại nàng?
Triêu Lộ cúi đầu, tứ chi lạnh toát, chỉ cảm thấy trong nháy mắt mà mồ hôi lạnh đã ướt đẫm sống lưng.
Trong tầm mắt, một đôi giày vàng thêu hình sư tử từng bước tiến về phía nàng. Triêu Lộ bất giác lùi lại.
Lạc Tu Mị vốn định phủi lá cây trên người nàng, bàn tay đang đưa ra giữa không trung bỗng đột ngột vung lên. Quần thần hiểu ý lui ra.
Sau khi mọi người rời đi, trong điện yên tĩnh trở lại, Triêu Lộ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã bị nắm chặt cổ tay.
Nàng không dám giãy giụa, mím chặt môi đứng yên bất động.
"Triêu Lộ, con sợ cái gì?" Cảm nhận được tay nàng đang run rẩy, Lạc Tu Mị mất kiên nhẫn buông tay, ngọt nhạt, "Ta là thúc thúc của con, bây giờ chính là phụ vương con. Triêu Lộ, ta yêu mẫu thân của con vô cùng, chỉ cần ta còn ngồi trên vương vị một ngày, nhất định sẽ không có ai dám động đến một sợi tóc của mẫu tử con đâu."