"Thân xác phàm trần đều là ảo ảnh. Cái thấy là không, cái hiện cũng là hư, tai, mũi, lưỡi, ý, cũng đều như thế." Y nói.
Nàng khẽ vươn tay ngọc, vòng lên cổ y, lúc nhìn quanh, môi trên cắn nhẹ môi dưới, thì thầm:
"Pháp sư, người ái mộ ta, ta cũng ái mộ người, cớ gì mà không cùng nhau đi đến cực lạc?"
"Cô nương ái mộ ta vì điều gì?" Y hỏi.
"Ta yêu mắt người, yêu mũi người, yêu miệng người, yêu tai người, yêu thân thể người." Đầu ngón tay nàng khẽ chạm, lướt từ mặt y đến cổ, từng chút một vuốt ve hai mí mắt nhắm chặt, hàng mi dày như cánh quạt cùng khuôn mặt như ngọc của y.
Phật tử lắc đầu nói:
"Trong mắt chỉ có nước mắt, trong mũi chỉ có nước mũi, trong miệng chỉ có nước bọt, trong tai chỉ có ráy tai, trong thân thể chỉ có phân và nướ© ŧıểυ, xác phàm là ô uế, chẳng có chỗ nào sạch sẽ cả."
Nàng khựng lại, rồi tay ngọc khẽ nhấc, y phục từ từ trượt xuống, lớp lụa mềm mại chất chồng trên eo thon.
Ngọc bích không tì vết, nụ hoa đỏ e ấp, quả xứng danh tuyệt sắc nhân gian.
Nàng cười hỏi:
"Nếu Pháp sư thật không tà niệm, tại sao không dám mở mắt nhìn ta?"
Kiếp trước, Lạc Triêu Lộ là Vương nữ Ô Tư, được người đời mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân Tây Vực.
Năm đó vào lễ tắm Phật, nghe nói nàng sẽ hóa thân thành Bồ Tát Càn Thát Bà, biết bao người lặn lội ngàn dặm đến Ô Tư, vây quanh vương thành mấy vòng không dứt, chỉ mong được chiêm ngưỡng dung nhan tựa thần tiên một lần .
Nhan sắc diễm lệ ấy khiến vạn phương say đắm.
Thế mà có ngày nàng lại bị tân vương Lạc Tu Mị ép buộc, bắt dùng sắc đẹp khiến Phật tử phá giới. Ban đầu nàng nào chịu nhận lời, song cuối cùng vẫn không địch nổi cám dỗ vinh hoa, bất chấp tất cả hại người cũng hại mình.
Trong số ít những lần gặp gỡ, Phật tử ngay thẳng đoan chính, không sợ sắc thanh, điềm tĩnh nhắm mắt thống lĩnh hàng vạn tăng chúng. Bộ cà sa trắng như tuyết kia trong mắt nàng chẳng khác gì thần linh, cao vời vợi không thể khinh nhờn.
Nhưng thần linh vô tình vô dục, lòng chỉ có chúng sinh muôn loài, duy chỉ không có nàng mà thôi.
Người khác chỉ cần nàng khẽ vẫy tay cũng đã tự động ân cần tiến đến; nhưng với vị Phật tử kia, dù nàng có dùng hết mọi cách để lấy lòng cũng chỉ là công cốc, y chẳng hề mảy may lay động.
Nàng đã bao giờ chịu uất ức nhường này! Nàng sinh ra đã có dung mạo người khác cầu chẳng được, thuở nhỏ lại được phụ vương cưng chiều hết mực, tính tình kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung.
Vương công quý tộc Ô Tư, phàm là nam nhân đều dâng tấm chân tình cho nàng đùa bỡn.
Dù có vô số người nguyện quỳ dưới váy, nàng vẫn chưa từng động lòng với ai.
Thế mà cuối cùng, nàng lại phải lòng với một người vốn không nên nhất: Triêu Lộ tự lự mà rằng - nếu vị Phật tử cao cao tại thượng, không nhiễm bụi trần cũng trở thành bề tôi dưới váy nàng, thì sẽ là cảnh tượng thế nào đây?
Thế nhân tiếc than khi hổ dữ xổng chuồng, nhưng lại thích thú khi ngọc quý nát tan.
Càng không có được thì lại càng muốn có. Nàng thề phải kéo thần linh xuống khỏi thần đàn, chiếm làm của riêng.
Từ đó, y trở thành tâm ma của nàng, mà nàng cũng là kiếp nạn của y.
Gió đêm thổi qua, mặt hồ gợn sóng, nỗi lòng hoang hoải.
Chuyện cũ dần theo con nước rút xa, y phục mỏng manh trên người Triêu Lộ thấm đẫm mồ hôi, gió lộng thổi qua rét buốt, từng cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Vừa rồi y vẫn luôn đứng ở bờ bên kia, mặt hồ không có gì che chắn, nhìn thấy cảnh tượng bên này không sót thứ gì.
Nàng dụ dỗ Lưu Khởi Chương rồi ra tay tàn nhẫn. Tất cả hành động của nàng... đều bị y thấy cả rồi sao?
Ánh mắt nhạt nhòa ấy như xuyên thẳng vào tim.
Kiếp trước, nàng dùng hết thủ đoạn yêu mị trước mặt y, dốc hết tâm cơ dụ dỗ y phá giới, cuối cùng hại người cũng hại mình.