Sau Khi Sống Lại, Ta Nên Duyên Với Phật Tử Mình Từng Phụ Bạc

Chương 12: Gặp lại

"Hắn ta không làm gì cô chứ?" Triêu Lộ nhìn Hồ cơ Thu Diệp bên cạnh.

Thu Diệp đã thay bộ váy của nàng, cố tình giả làm nàng dụ dỗ Lưu Khởi Chương vào hòn giả sơn. Vũ cơ và nhạc nữ trong vương cung đều là Hồ cơ của Tiên Nhạc Các trong thành, đa phần là trẻ mồ côi không cha không mẹ trong cảnh binh đao loạn lạc của Tây Vực, phải bán nghệ bán thân kiếm sống, rất đáng thương. Triêu Lộ kiếp trước không có bạn bè, thường cải trang ra chơi với họ, các nàng đều là những nữ tử thật thà, bầu bạn chân thành thoải mái.

Thu Diệp đang chỉnh lại y phục, nghe thế bèn nhổ toẹt một bãi nước bọt về phía hồ, nói:

"Làm sao mà chạm được, tên nhát gan này. Hứ, cái thứ này mà cũng dám mơ tưởng đến Vương nữ."

"Cô lặng lẽ ra khỏi thành tránh mặt một thời gian, chưa đến một tháng thì đừng quay lại, số tiền này cho cô mua rượu uống." Triêu Lộ đưa cho nàng ta một túi gấm đựng bạc.

Thu Diệp nhét tờ giấy vừa cướp được vào tay nàng, cười nói:

"Ơn của Điện hạ, ta vẫn luôn ghi nhớ. Lần sau nếu có việc tương tự, cứ việc tìm ta." Nàng ta thoải mái lấy túi bạc, chẳng hề từ chối, đôi mắt cong cong như trăng non liếc nhẹ một cái rồi phủi tay rời đi.

Triêu Lộ mở nắp lưu ly của chiếc đèn l*иg bên cạnh, cuộn tờ thư lại, đưa vào ngọn lửa.

Nàng lặng lẽ nhìn ngọn lửa bùng lên dữ dội, dần thiêu rụi những cánh hoa phù dung nhạt màu trên giấy.

Lòng dâng lên một cảm giác khoan khoái không tên.

Nàng mân mê tay ngọc, phủi đi tro tàn cháy dở, tàn lửa bay lên, suýt thì bén vào mi.

Triêu Lộ nhắm mắt lại rồi mở ra lập tức, hàng mi khẽ run, tim đập như trống trận.

Ánh lửa le lói cuối cùng của tờ giấy soi sáng bên kia hồ, nơi có một bóng người đang đứng.

Thời gian như ngưng đọng trong khoảnh khắc, chỉ có ống tay áo khẽ lay theo làn sóng dập dìu.

Một ánh mắt bí ẩn và sâu xa xuyên qua hồ xuân xanh, dõi thẳng về phía nàng.

Chỉ là một bóng đen mờ ảo, dung mạo không rõ ràng, nhưng lại có ánh mắt như nhìn thấu tâm can, tựa tuyết lạnh giá nơi sơn cốc, khiến lòng nàng nhấp nhổm không yên.

Lúc này dù chưa rõ mặt, song lòng nàng đã vô cùng chắc chắn.

Là y.

Ánh mắt ấy, nàng chỉ từng thấy ở một người duy nhất, sống chết một đời, khó mà quên được.

Triêu Lộ như nhìn thấy hình bóng của kiếp trước trên mặt hồ trong vắt.

Ánh nhìn ngưỡng mộ giữa muôn người, ánh mắt nồng cháy khi quyến luyến ôm nhau, cái ngoái nhìn câm lặng của buổi chia ly...

Vài lần lặng lẽ nhìn nhau giữa nàng và y như những tia lửa nhỏ, trong nháy mắt đã thắp lên ký ức hoang tàn đã lâu trong tâm khảm.

Kiếp trước, thúc phụ giam cầm Phật tử trong cung, hàng chục người giữ chặt thân y, rót rượu huyết lộc vào cổ họng y, rồi triệu đến hàng chục mỹ cơ, oanh yến đua nhau khoe sắc trước mặt y.

Thế mà Phật tử thủ thân như ngọc, vững vàng bất động, mấy ngày liền luôn tay lần tràng hạt, nhắm mắt tụng kinh, chẳng hề động lòng trước nhan sắc phàm trần.

Cuối cùng, các mỹ nữ dần tản ra, Triêu Lộ trong tà váy mỏng như sương, tung hoa mà múa, bước chân uyển chuyển quỳ xuống trước mặt Phật tử, nàng nghiêng người tựa cằm, phả ra hơi thở thoang thoảng hương lan:

"Pháp sư, họ không đẹp sao?"

"Mặt phấn hoa sen, cũng chỉ là xương khô phấn hồng." Y đáp.

Ngọn đèn dầu cá quý giá lập lòe, tỏa thơm vấn vít. Màn lụa mềm mại như khói như sương, lay động dập dìu, ẩn hiện hai bóng hình tuyệt mỹ bên trong.

Trong màn, Phật tử mồ hôi đầm đìa, môi đỏ như máu, miệng khẽ mấp máy, không ngừng tụng kinh.

Nàng lau mồ hôi trên trán, trên cổ và ngực cho y, chỉ cảm thấy toàn thân người nọ nóng như đổ lửa, run rẩy không ngừng, môi cắn chặt như sắp nát đến nơi:

"Pháp sư, người rất khó chịu mà... Sao không giải tỏa?"