Sau Khi Sống Lại, Ta Nên Duyên Với Phật Tử Mình Từng Phụ Bạc

Chương 11: Tầm gửi

Triêu Lộ mỉm cười, nhưng ý cười không chạm vào đáy mắt, nét mặt lạnh lẽo băng sương. Nàng lấy từ trong tay áo ra một bức thư hoa, đầu ngón tay khẽ gõ lên mặt giấy.

"Đi, tìm người chặn hắn ta lại, đưa cái này cho hắn." Triêu Lộ vuốt lại tóc mai, khóe môi nhếch lên, nói, "Cứ nói, ta muốn gặp hắn."

Tỳ Nguyệt giật mình, thấy trên thư vẽ từng đóa hoa phù dung, hệt như thư tình của thiếu nữ, ấp úng nói: "Điện hạ, tìm người này là..."

"Không có gì." Triêu Lộ nhướng mày, cười gằn một tiếng, "Chỉ là hắn ta đáng chết."

Gió thổi đìu hiu làm gợn sóng mặt hồ. Triêu Lộ đứng bên bờ, lơ đãng xoay xoay chiếc nhẫn mã não trên ngón tay trỏ.

Ai cũng cho rằng Lạc Triêu Lộ nàng cậy nhờ nhan sắc, đẹp cách mấy cũng chỉ là đóa tơ hồng tầm gửi.

Họ nào hay, tơ hồng còn có tên là dây leo gϊếŧ người. Những sợi dây leo tưởng chừng mảnh mai yếu ớt kia thực chất là hung khí, có thể siết chết cả những cây cổ thụ cao ngất trời.

Sống lại một đời, nàng vẫn là đóa hoa dựa dẫm vào người khác, nhưng cũng muốn làm dây leo gϊếŧ người nắm giữ vận mệnh của chính mình trong ta.

...

Lưu Khởi Chương, người quận Đôn Hoàng, nước Đại Lương. Phụ thân hắn tuy chỉ là một viên tiểu lại, nhưng được lệnh theo hộ tống Thừa Nghĩa công chúa sang Ô Tự hòa thân, nhờ đó hắn mới được đi theo, sau được thăng làm Trưởng sử.

Lần đầu đặt chân vào vương cung Ô Tư, hắn đã choáng ngợp trước vẻ nguy nga tráng lệ của cường quốc Tây Vực này.

Hắn không khỏi nghĩ, thành Trường An cách xa ngàn dặm kia liệu có hùng vĩ hơn nơi này hay không? Hắn tính toán trong lòng, nếu chuyến đi này thuận lợi, chịu đựng thêm vài năm nữa, dựa vào bản lĩnh mưu mô mà bình định Tây Vực, được trở về Trường An lĩnh thưởng thì vinh quang nhường nào.

Khi nhận được thư tay của Vương nữ, hắn kinh ngạc quá đỗi, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, bàn tay run rẩy lật đi lật lại bức thư, xem tới xem lui mấy bận vẫn không thể làm dịu được nhịp tim đang đập loạn.

Trong đầu bất giác hiện lên điệu múa của Vương nữ mấy hôm trước.

Quả không hổ danh là Vương nữ nổi tiếng Tây Vực, ngay cả những kỹ nữ hàng đầu ở lầu xanh quận Đôn Hoàng mà hắn từng lui tới cũng không sánh được với nhan sắc nàng. Rõ ràng là dung mạo thiếu nữ thanh tân, nhưng dáng người lại yêu kiều quá đỗi. Hắn nhìn đến mê mẩn, toàn thân như muốn nhũn ra.

Đêm khuya mịt mùng, con đường nhỏ hẻo lánh đèn đuốc lờ mờ, không nhìn rõ lối đi.

Trong bữa tiệc hắn đã uống vài chén, lúc này chỉ cảm thấy bước chân lảo đảo, mắt cũng lờ đờ, suýt nữa đâm vào hòn giả sơn trước mặt.

Trong bóng tối, như có một góc váy đỏ ẩn hiện giữa những tảng đá xanh rì.

Đương lúc hắn tần ngần, bỗng có một đôi tay từ sau hòn giả sơn vươn ra, kéo hắn vào trong.

"Lưu lang..." Một tiếng gọi e lệ lướt qua tai, một bàn tay mềm mại đoạt lấy bức thư hắn nắm chặt trong tay.

Bên trong hòn giả sơn quá tối, không nhìn rõ mặt người. Chỉ thấy trước mắt một mảng nõn nà, cũng đủ khiến bụng dưới của hắn nóng ran.

"Lưu lang, chàng đã nói gì với Vương thượng chưa?" Giọng nói dịu dàng hỏi.

Hắn say đến ý loạn tình mê, chỉ biết mơ màng nuốt nước bọt, khàn giọng đáp: "Hôm nay thần chỉ uống rượu với đồng liêu, chưa kịp nói chuyện với Vương thượng... đã vội đến gặp Điện hạ..."

Dường như có người khẽ thở phào, vòng ngực trắng nõn phập phồng, hắn đang định vùi đầu xuống, ngửi mùi hương thơm ngát trên làn da trắng mịn thì bỗng cảm thấy sau gáy nhói ran.

Khi ngã xuống, trước mắt hắn như lóe lên cảnh thành Trường An tráng lệ huy hoàng.

Tiếp theo sau là tiếng "ùm" vang dội, hắn rơi xuống hồ sâu trong trạng thái mê man. Sóng nước dâng lên, cuốn thân thể chìm xuống, hắn vùng vẫy vài cái, dòng nước vô tận đã cướp đi hơi thở.

Sóng nước lăn tăn, từng vòng gợn sóng phản chiếu hai bóng người mảnh mai trên bờ, đang lạnh lùng nhìn người đàn ông chìm xuống đáy hồ.

Hồ này rất sâu, kẻ này lại không biết bơi, đến thần tiên cũng không cứu nổi.

Đến ngày mai xác nổi lên mặt nước, cũng chỉ kết luận là say rượu trượt chân.

Sứ thần Đại Lương chết ở Tây Vực nhiều không đếm xuể, chẳng ai quan tâm đến sống chết của một Trưởng sử nhỏ bé.