Mặt nước gợn sóng lăn tăn, xua tan hương rượu và mùi sắc dục nơi yến tiệc, khiến đầu óc người ta thư thái.
Song chưa đi được mấy bước, họ bỗng nghe từ sau mấy ngọn giả sơn nguy nga bên kia hồ vọng lại tiếng rêи ɾỉ của một đôi nam nữ:
"Lưu lang, chàng khoan đã nào... ưʍ..."
"Điện hạ, thần ái mộ Vương nữ điện hạ đã lâu... Hôm nay dù có chết dưới hoa này, thần cũng cam lòng."
Duyên Khởi nghe vậy thì sững ra, phẩy tay áo phẫn nộ:
"Nghe đồn Vương nữ Ô Tư kiêu căng dâʍ ɭσạи, giữa thanh thiên bạch nguyệt lại dám..."
Duyên Khởi đang định đổi đường, lại thấy Phật tử phía trước bỗng chợt dừng bước.
...
Đêm khuya vắng lặng.
Vương cung Ô Tư yến tiệc linh đình, đoàn sứ thần Đại Lương vận áo bào văn vân nối đuôi nhau tiến vào, tiếng đàn ca xướng hát văng vẳng vọng lại.
Triêu Lộ đứng trong góc khuất, trước một hồ nước sâu trong vắt. Nàng khoác áo choàng đen trùm đầu, ẩn mình trong màn đêm, nhìn về cảnh ca múa náo nhiệt trên đình đài lầu các.
Sau khi thúc phụ xưng vương, lão thường xuyên mở tiệc đãi sứ thần Đại Lương.
Kiếp trước nàng không hề hay biết, thì ra lúc này, quan hệ giữa thúc phụ và Đại Lương đã mật thiết đến vậy. Nàng nhớ lại kết cục kiếp trước mà chỉ thấy mồ hôi lạnh túa ra.
Từ khi Đại Lương nhiều lần đánh bại Bắc Hung, mở đường Hà Tây thông thương Tây Vực, danh thần họ Trương đi sứ Tây Vực từng nói: "Được Ô Tư là được Tây Vực", từ đó Đại Lương không ngừng phái sứ thần sang lôi kéo Ô Tư, sắc phong mẫu thân nàng, vốn là quý nữ hoàng tộc, làm Thừa Nghĩa công chúa, gả cho vua Ô Tư - cũng chính là phụ vương của nàng.
Phụ vương từng lưỡng lự giữa Bắc Hung và Đại Lương, không muốn đắc tội bên nào.
Nhưng khi thúc phụ đoạt ngôi, lại lấy mẫu thân nàng làm phi, lão lập tức gửi quốc thư sang Đại Lương cầu hòa, đổi lấy sự ủng hộ. Người Lương dĩ nhiên vui vẻ nhận lấy một Ô Tư vương thân Lương để thâu tóm Tây Vực, rồi từ đó mưu đồ thiên hạ.
Sứ thần xúi giục thúc phụ, muốn Phật tử phá giới sa đọa, hòng giữ vững ngôi vị cho lão. Mỗi người đều vì chủ nhân của mình, vốn không có gì đáng trách.
Nhưng bọn họ không nên lôi kéo nàng vào ván cờ này.
Nếu đã như vậy, những kẻ này đáng chết!
Tiếng bước chân khe khẽ vang lên bên hồ, Triêu Lộ quay người lại, hỏi người vừa đến:
"Tìm thấy chưa?"
Tỳ Nguyệt là thị nữ thân cận lớn lên cùng nàng từ nhỏ. Tuy lấy làm lạ vì Vương nữ hôm nay khác hẳn ngày thường, nàng ấy vẫn khẽ khàng bẩm báo:
"Đúng như lời Điện hạ, hôm nay có một vị sứ thần họ Lưu tên Khởi Chương, lần đầu vào cung diện thánh, lúc này đang ở ngoài cửa cung dâng thϊếp dự tiệc, chưa vào chỗ ngồi."
Kiếp trước trong bữa tiệc này, thúc phụ gọi hàng chục mỹ cơ đến hầu rượu, Phật tử không chịu phá sắc giới. Thúc phụ giận tím mặt, nhưng lại e ngại thân phận của y, không tiện ép buộc trước mặt mọi người.
Phật tử phá giới, nhất định phải để y cam tâm tình nguyện mới có tác dụng, nếu không chỉ sẽ khiến người đời phẫn nộ.
Chính Lưu Khởi Chương sau đó đã tâu với thúc phụ rằng:
"Thuở bé Phật tử từng si mê Vương nữ điện hạ. Vương nữ sắc nghệ song toàn, biết đâu sẽ là người hữu ích."
Khi còn là Cửu Vương tử Ô Tư, Phật tử Lạc Tương đã tu hành từ nhỏ, nàng và y chỉ gặp nhau vài lần, không có giao tình gì.
Lưu Khởi Chương ăn nói hàm hồ, bịa đặt trắng trợn, dùng nàng để lập công. Kiếp trước, chính hắn ta đã đẩy nàng vào bùn lầy vạn kiếp bất phục, khiến nàng những năm tháng về sau khổ không tả xiết.
Kiếp này, nhân lúc hắn ta chưa tiếp cận thúc phụ, nàng nhất định phải hạ thủ vi cường.
Nàng nhớ mang máng người đàn ông dáng người nhỏ thó này thường ngồi cuối hàng của các tướng lĩnh Ô Tư, nửa người ẩn sau tấm màn, lặng lẽ nhìn nàng múa như đang rình rập con mồi.
Ánh mắt hắn ta trần trụi, lộ ra thứ du͙© vọиɠ tối tăm, đυ.c ngầu tựa ánh sáng tù mù len lỏi trong góc tối. Ánh mắt thế này, kiếp trước nàng đã thấy vô số lần trên vô số nam nhân. Chẳng qua cũng chỉ là kẻ dám nghĩ mà chẳng dám làm.