"Ngươi!...” Chưa kịp nói hết câu, Lạc Tu Mị đã thấy Phật tử đứng trước mặt dùng tay không nắm lấy lưỡi đao của lão.
Những người có mặt đều kinh hồn bạt vía, trơ mắt nhìn máu tươi từ lòng bàn tay y chảy ra, nhuộm đỏ cả bộ cà sa trắng tinh như những đóa sen hồng.
Lạc Tương không lùi không sợ, nom như chẳng biết đau, y siết chặt cánh tay, giật lấy lưỡi đao từ tay Lạc Tu Mị rồi nhẹ nhàng ném xuống.
Đao rơi xuống đất đánh "Choang" một tiếng, máu loang lổ khắp nền.
"Lưỡi dao, thân xác, cũng đều là ảo ảnh."
"Phàm tất cả hình tướng, đều là hư tướng. Những gì Vương thượng thấy và cầu cũng đều là ảo ảnh, hà tất phải chấp mê?"
Giọng nói của y tuy không buồn không vui, nhưng lại vang vọng khắp vương điện như sấm rền, đám người im bặt, ngay cả tiếng thì thầm cũng ngưng.
Tài năng biện kinh của Phật tử nổi tiếng khắp Tây Vực, hôm nay đã dùng thuyết "Không tướng" trong Phật pháp để dễ dàng hóa giải bẫy rập tiến thoái lưỡng nan do Vương thượng bày ra.
Song lão ta vẫn chưa bỏ cuộc, còn muốn rút đao lăm lăm tiến đến.
"Vương thượng đã mời ta vào cung luận Phật nghị kinh, đây chính là Phật đạo, Vương thượng không muốn nghe sao?"
Ánh mắt lạnh lùng của Lạc Tương lóe lên vẻ sắc bén, cái nhìn ấy chậm rãi quét qua, sắc như dao vừa ra khỏi vỏ.
Lạc Tu Mị giật bắn, hết nhìn lưỡi đao đẫm máu lại nhìn sắc mặt trầm tĩnh của y, lão nghiến răng nghiến lợi, không kiên trì nữa.
Ai mà không biết dụng ý thực sự của lão khi mời Phật tử vào cung luận đạo, giờ lại bị y lấy chính đạo phản bác, một lời đánh tan, chẳng thể biện minh.
Hơn nữa, trước mắt bao người, nếu chuyện Phật tử bị lão ép uổng mà tự làm mình bị thương truyền ra ngoài, e rằng ngày mai sẽ có thiên quân vạn mã phá tan cổng thành Ô Tư.
Lão nhất định phải giữ mạng y, để y tự mình phá giới mới được.
Một hồi âm mưu cứ thế tiêu tan. Mấy tiểu tăng nhỏ giọng thút thít, vây quanh Phật tử, dùng khăn lụa băng bó vết thương cho y. Mỹ cơ cũng cảm kích rơi lệ, quỳ rạp xuống đất không ngừng lạy tạ.
Phật tử Lạc Tương cuối cùng cũng được lấy cớ thay y phục, rời khỏi bữa tiệc trụy lạc này.
Bóng trăng trôi lững lờ về Tây, ngoài điện là một hành lang hun hút treo hàng trăm chiếc đèn cung đình bằng pha lê bát giác. Ánh đèn lay động, Lạc Tương và tiểu tăng Duyên Khởi đi qua hành lang, đến bên hồ thưa thớt bóng người.
"Sư huynh, cớ gì lại tự làm mình bị thương?" Duyên Khởi lo lắng khó yên, liên tục liếc nhìn vết thương trên tay y.
"Mạng người đáng quý." Lạc Tương thản nhiên nói, "Đối với ta, cùng lắm chỉ là chảy vài giọt máu; nhưng đối với họ lại là mấy mạng người."
Nếu y uống rượu, chính là trái với giới luật; nếu y không uống, nhất định sẽ có người vô tội bỏ mạng vì y;
Cân nhắc cả hai, cách giải quyết duy nhất chỉ có tự làm mình bị thương.
Duyên Khởi thở dài thườn thượt, gật đầu đồng ý.
Tân vương Ô Tư rõ ràng có ý đồ bất minh với Phật tử, còn dám dùng mạng người để ép buộc. Phật tử từ trước đến nay luôn thương xót chúng sinh, thà hy sinh bản thân cũng không thấy chết mà không cứu.
Cậu lo lắng hỏi: "Nơi này nguy hiểm quá, bao giờ chúng ta quay về ạ?"
Lạc Tương rũ mi, đáp: "Tiên vương băng hà, cơ hội khó gặp, ta cần lấy lại đồ của mình trong vương điện rồi mới đi."
Duyên Khởi nói: "Sư huynh vẫn muốn điều tra rõ thân thế của mình sao? Nhưng vương điện canh phòng nghiêm ngặt, làm sao mà vào được?"
"Ta tự có cách."
Duyên Khởi không nói gì nữa, chỉ ngẩng đầu quan sát chung quanh, nhìn thấy vầng trăng vằng vặc treo cao, cậu ta bỗng chợt giật mình, lo lắng nhìn sắc mặt Lạc Tương, đoạn kéo tay áo y, nhỏ giọng thì thầm:
"Đêm nay trăng tròn, chúng ta vẫn nên quay về sớm thôi, để tránh..."
Duyên Khởi nom đến là hoảng hốt, muốn nói lại thôi, Lạc Tương im lặng, khẽ gật đầu tỏ ý.
Hai người một trước một sau, men theo bờ hồ đi về phía điện Phật.