Từ nhỏ y đã quy y cửa Phật, đến khi tu hành viên mãn sẽ chính thức được sắc phong làm Phật tử, thống lĩnh Phật môn Tây Vực, quần thần và bá tánh Ô Tư đều tôn sùng y như một thần minh.
Ngôi báu lung lay khiến Lạc Tu Mị vừa lo lắng vừa sinh căm hận, ngặt nỗi lão không dám manh động.
Tuy Phật tử vào cung một mình, chỉ mang theo mười mấy tăng lữ, nhưng bên ngoài cổng thành còn có hàng triệu tín đồ của y, chưa kể biết bao vị vua Tây Vực sùng đạo, sẵn sàng vì y mà xuất binh tương trợ.
Không thể đối đầu trực diện, chỉ còn cách dùng mưu.
Lạc Tu Mị nghiến răng nghiến lợi, nâng chén ngọc trên bàn uống cạn rượu nho, liếc mắt nhìn vào trong điện.
Đêm nay, mỹ cơ rót rượu trong vương cung đều được tuyển chọn kỹ càng, xiêm y mỏng manh nửa che nửa hở, dáng người thướt tha, dung mạo phóng đãng, liếc mắt đưa tình với các quan khách dự tiệc. Mấy viên mãnh tướng dưới trướng lão ta đã không nhịn được, nốc cạn mấy chén rượu rồi ôm lấy mấy người đẹp vào lòng ve vuốt, tiếng cười đùa dâʍ ɭσạи chẳng vơi.
Chỉ có một chỗ trước điện là yên tĩnh lạ thường.
Ở đó, một nhóm tăng lữ mặc áo cà sa đỏ thẫm vây quanh một người, người nọ mặc cà sa trắng ngọc, viền áo chỉ vàng chói lọi khiến người ta hoa mắt.
Y thần sắc nghiêm trang, ngồi yên lặng tựa cành ngọc lan, phong thái thoát tục như thể cảnh tượng ăn chơi trụy lạc trước mắt cách y muôn núi nghìn trùng, mắt không thấy, tai không nghe.
Lúc này, vài mỹ nữ bưng rượu nho thơm ngọt rảo bước về phía nhóm tăng lữ.
Tiểu tăng hàng đầu đứng dậy trước tiên, cúi đầu vái chào rồi lễ độ từ chối:
"Người xuất gia không được uống rượu. Thí chủ xin hãy về đi."
Mỹ cơ được huấn luyện bài bản lách qua cậu ta, đi thẳng đến chỗ Phật tử, vừa đi vừa lắc lư theo điệu nhạc, xiêm y dần dần trượt xuống, phô ra dáng vẻ diễm lệ phong trần.
Hai vị võ tăng trước mặt Phật tử lập tức đứng dậy, rút đao ra, trừng mắt nhìn nàng ta.
Mỹ nữ sợ hãi biến sắc, song vẫn có kẻ gan dạ, run rẩy đưa chén rượu đến trước mặt Phật tử.
Thấy võ tăng sắp sửa vung đao, giọng nói trong lãnh vang lên, trong trẻo như tiếng ngọc:
"Không được vô lễ."
Võ tăng lặng lẽ cất đao, cung kính lui xuống. Mỹ nữ tuy đã nhận lệnh, nhưng thấy khí thế này vẫn không khỏi chùn chân, các nàng đưa mắt nhìn nhau, e dè không dám lại gần.
Lạc Tu Mị quan sát nãy giờ đã ba máu sáu cơn, lão bật dậy, chỉ vào Phật tử, cao giọng nói:
"Bản Vương thượng mời ngươi uống rượu, cao tăng sao lại không uống?"
Ánh mắt vị Phật tử vẫn hết sức điềm nhiên, lạnh nhạt đáp:
"Phàm là người tu đạo Phật đều không được uống rượu hay gần nữ sắc. Mong Vương thượng thứ lỗi."
Lạc Tu Mị cau mày, cười gằn một tiếng, lão rút đao bên hông ra, sấn sổ bước xuống khỏi ngai vàng, tiện tay túm lấy một mỹ cơ đang rót rượu, quát lớn:
"Hôm nay ngươi mà không uống, ta gϊếŧ chết các nàng."
Phật tử đứng dậy, tay áo rộng thùng thình buông xuống, nhàn nhạt mỉa mai:
"Không ngờ tân vương Ô Tu lại hẹp hòi đến vậy, uy hϊếp nữ nhân yếu đuối để ép buộc người khác."
Lạc Tu Mị khinh thường nói:
"Hừ, họ chết vì ngươi, thì ngươi chính là kẻ đã phạm sát giới."
Tiếng nhạc dần im bặt, đám người đang cạn ly thưởng lạc cũng đặt chén xuống, hít một hơi lạnh.
Mọi người thầm than thở, đây đã là đường cùng, e rằng hôm nay Phật tử không phạm giới rượu, cũng phải phạm sát giới.
Đại điện lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng gió lay động màn che hòa cùng tiếng khóc thút thít hoảng sợ của các mỹ cơ.
Lạc Tương thong dong bước lên nhận lấy chén rượu, đoạn chậm rãi bước ra khỏi chỗ ngồi, chợt nói:
"Rượu này, là ảo ảnh."
Y vén tay áo lên, nghiêng chén, từ từ đổ rượu xuống đất.
Một cơn gió thổi qua, vết rượu trên mặt đất nhanh chóng bay hơi, chỉ còn lại mùi rượu nhạt dần.
"Chén rượu này, cũng là ảo ảnh." Phật tử nắm chặt năm ngón tay, bóp nát chén rượu sứ trong lòng bàn tay. Mảnh vỡ lập tức cứa vào da thịt, máu tươi đầm đìa.
Mặt mày y chẳng mảy may đổi sắc, y buông mảnh sứ vỡ đẫm máu trong tay xuống đất, giẫm lên rồi nghiền thành bột mịn, chẳng mấy chốc đã theo gió bay đi.