Sau Khi Sống Lại, Ta Nên Duyên Với Phật Tử Mình Từng Phụ Bạc

Chương 7: Nào phải kỹ nữ

Từ khi thúc phụ dẫn binh vào cung, ngồi vững trên ngai vàng, lão ta trở nên hoang da^ʍ vô độ, đêm đêm yến tiệc linh đình. Một ngày nọ, có tướng sĩ dưới trướng say rượu, cầu xin thúc phụ ban ân cho nàng múa trên yến tiệc để góp vui:

"Nghe nói Vương nữ điện hạ có sắc đẹp nức tiếng Tây Vực, vũ điệu khuynh thành. Thưa Vương thượng, liệu thuộc hạ có may mắn được chiêm ngưỡng hay chăng?"

Nàng là Vương nữ, nào phải kỹ nữ. Sao có thể mua vui cho người?

Thế nhưng từ khi phụ vương qua đời, thúc phụ nắm đại quyền, mẫu thân vì tái giá mà hổ thẹn đóng cửa không ra ngoài, mấy vị huynh trưởng đều bị thúc phụ đày đọa, nàng làm sao có thể phản kháng?

Cứ thế, nàng bị triệu vào điện, múa hết đêm này đến đêm khác, mỗi lần đều phải chịu đựng những ánh mắt trần trụi đầy dâʍ ɖu͙© dán chặt vào người, thậm chí có kẻ còn ngang nhiên lôi một vũ cơ đến hoan ái ngay tại chỗ.

Vũ cơ ấy cũng mặc chiếc váy the mỏng manh như nàng.

Lần múa cuối cùng, khi xoay người nàng cố ý vặn mạnh, tự bẻ gãy xương chân trước mắt quần thần. Bọn họ cụt hứng, mặc kệ nàng bị thị vệ khiêng đi.

Nằm dưỡng thương mấy chục ngày là cũng chịu đau đớn mấy chục ngày, khi nắn xương, nàng đã ngất lịm biết bao lần vì đau. May mắn thay, nhờ vậy mà nàng không phải múa nữa.

Nhưng dù không phải mua vui cho người khác, phía trước lại có vực sâu thăm thẳm hơn đang chờ nàng nhảy xuống.

"Điện hạ, Vương thượng chắc đã phái người đến mời rồi..." Tỳ Nguyệt nơm nớp nhìn ra ngoài cửa, muốn thay y phục cho nàng.

Triêu Lộ nghiến răng, khập khiễng bước đến trước án thư bằng gỗ đàn hương, đoạn vung tay lật tung cả án, kim ngân sứ khí rơi vỡ tan tành.

Cung nữ thị nữ bên ngoài cửa bước vào, thấy vậy liền quỳ xuống dọn dẹp.

Nàng lạnh lùng nhìn những kẻ không biết là tai mắt của ai, khẽ phẩy tay nói:

"Truyền lời, chân ta bị thương chưa khỏi, không đến dự tiệc."

Cung nữ lĩnh mệnh lui ra, khóe mắt cụp xuống nhìn bóng dáng mảnh mai lả lướt của nàng, bàn chân ngọc ngà vẫn còn bầm tím, trong lòng không khỏi xót xa.

Lúc này không ai ngờ rằng, Vương nữ đã không còn là Vương nữ ngày xưa, trong thân thể yếu ớt ấy là một linh hồn chết đi sống lại.

Việc đầu tiên nàng làm sau khi trọng sinh, chính là phải gϊếŧ chết một người.

...

Trong Vương cung, tân vương Ô Tư là Lạc Tu Mị đang mở yến tiệc chiêu đãi quần thần. Vị khách quý nhất trong số khách khứa hôm nay, dĩ nhiên là Phật tử Tây Vực vừa trở về, từng là Cửu Vương tử Ô Tư - Lạc Tương.

Từ khi Lạc Tu Mị lên ngôi, các tiểu quốc xung quanh lần lượt phái sứ giả mang kỳ trân dị bảo, mỹ nhân hồ cơ, vội vàng đến bày tỏ lòng kính trọng với vị tân vương của cường quốc Tây Vực này.

Cho đến khi Phật tử trở về vương cung mà không rõ nguồn cơn.

Ngày hôm ấy, cổng cung mở rộng, tiếng chuông trang nghiêm vang vọng, giữa muôn ngàn hào quang rực rỡ, Phật tử mặc áo cà sa trắng ngà thêu chỉ vàng, dẫn theo hơn trăm tín đồ đạp sen mà đến, hoa bay đầy tay áo, ráng chiều rỡ khắp trời.

Y phẩy tay đứng yên, phong thái xuất chúng tựa bình minh ló rạng, tựa thủy triều dâng cao, tựa ánh đèn soi sáng cõi u minh.

Tất cả mọi người đều cúi đầu vái lạy, trong đám đông loáng thoáng tiếng thổn thức của tín đồ mừng rỡ đến rơi lệ.

Phật tử vừa đến, cục diện trong vương triều đã ít nhiều thay đổi. Các đại thần trước kia ngoan ngoãn nghe lão bao nhiêu, giờ đã bắt đầu lung lay dao động, bởi Lạc Tương là vị Vương tử duy nhất còn sống, mới là người kế thừa ngai vàng chính thống nhất của Ô Tư.