Sau Khi Sống Lại, Ta Nên Duyên Với Phật Tử Mình Từng Phụ Bạc

Chương 6: Trở về

Hoàng hôn buông xuống Tây Vực.

Ánh tà dương nhuộm đỏ ráng chiều, mây tía cuồn cuộn, bao phủ lên kinh thành Ô Tư rộng lớn. Tường thành uốn lượn hàng chục dặm, bốn tháp trắng vươn thẳng chọc trời, ôm trọn những cung điện mái vòm nguy nga ở trung tâm. Bức tường gạch óng ánh sơn son thếp vàng đã trải qua hàng trăm năm lịch sử, hoa văn xanh lam phức tạp đã phần nào xác xơ.

Tia nắng cuối ngày xuyên qua ô cửa sổ chạm trổ, len lỏi vào tẩm cung tĩnh lặng. Trời dần nhá nhem, những ngọn đèn lưu ly rải rác khắp nơi đã được thắp lên.

Dưới ánh nến dập dờn, màn sa mỏng manh lay động theo gió chiều. Trong màn, tì nữ Tỳ Nguyệt lòng như lửa đốt, sau khi ra lệnh cho các tiểu thị nữ buông từng lớp màn dày, liền cho người hầu lui xuống hết.

Nàng ấy rảo bước đến, khẽ vén màn lên, chỉ thấy vị Vương nữ đã ngủ mê man từ lâu, đôi mày thanh tú nhíu chặt, vành mắt ửng đỏ, chẳng rõ là mồ hôi hay nước mắt đã thấm ướt tóc thề.

Tỳ Nguyệt khẽ thở dài, nhỏ giọng bẩm báo:

"Điện hạ, Phật tử đã vào cung rồi. Quốc vương triệu Điện hạ đến..."

Lạc Triêu Lộ giật mình tỉnh giấc.

Nàng vô thức đưa tay ôm ngực.

Cảm giác đau đớn như xé toạc vẫn còn vẹn nguyên, nhưng vết thương do tên bắn lại chẳng hề hiện diện. Như thể kiếp trước chỉ là một cơn ác mộng vây khốn.

Ánh nến rọi xuống, hắt lên người nàng những đốm sáng lấp lánh như ngọc vỡ, phản chiếu những giọt mồ hôi lạnh lấm tấm trên vầng trán.

Tỳ Nguyệt thấp thỏm không yên, lo lắng hỏi:

"Điện hạ gặp ác mộng sao? Bên Vương thượng..."

Những ngón tay thon dài của Triêu Lộ siết chặt lấy tấm chăn, khiến mặt lụa nhàu nát.

Niềm vui sống sót sau tai ương phút chốc bị dập tắt, lạnh lẽo như thác nước băng giá đổ ập xuống đầu.

Nơi này là vương cung Ô Tư ba năm về trước. Thời điểm nàng trọng sinh, không tốt cũng chẳng tệ.

Biến cố vương triều đã manh nha sôi sục.

Phụ vương nàng qua đời đột ngột chỉ sau một đêm, thúc phụ nhanh chóng dẫn binh vào kinh thành, tiếm quyền đoạt vị xưng vương.

Cái chết của phụ vương hết sức kỳ lạ, nhưng quần thần e sợ thủ đoạn tàn nhẫn của thúc phụ, đành ngầm thừa nhận lão ta là tân vương Ô Tư. Các vị Vương tử hoặc phản hoặc hàng, kẻ chết người trốn, không còn ai sống sót.

Chỉ có Cửu Vương tử Lạc Tương là ngày đêm rong ruổi, một mình trở về Ô Tư.

Y là Phật tử Tây Vực, tăng chúng dưới trướng có thể sánh ngang với trăm nghìn vạn quân, các vị vua Tây Vực đều hết sức kiêng dè, trong lãnh thổ Ô Tư lại càng được ủng hộ mạnh mẽ. Thúc phụ canh cánh không yên, sợ vương vị vừa đoạt được lại bị cướp mất, bèn lấy danh nghĩa tu tập đạo Phật để dụ dỗ Phật tử vào cung, giam lỏng từ đó.

Về sau, thúc phụ muốn nàng dùng sắc đẹp quyến rũ y phá giới, khiến y rơi khỏi thần đàn, mất lòng dân, không còn tín đồ nào nguyện tin tưởng nữa.

Chữ sắc trên đầu chứa lưỡi đao, mà Lạc Triêu Lộ nàng chính là lưỡi dao mỹ nhân ấy.

Bi kịch số phận kiếp trước của nàng bắt đầu từ âm mưu này.

Triêu Lộ đột ngột nhổm phắt dậy, vung tay vén màn bước xuống giường, chưa kịp xỏ hài đã dẫm chân trần lên nền gạch lạnh lẽo, chạy vụt ra ngoài.

Song chưa đi được mấy bước, nàng đã loạng choạng, chỉ thấy hai chân nặng như đeo chì, ngã xuống tấm thảm len.

Tỳ Nguyệt vội vàng chạy đến đỡ nàng, thảng thốt kêu lên:

"Điện hạ, cẩn thận, chân của người..." Nàng ấy hết sức đau lòng, giọng nói nhỏ dần, lặng lẽ nhìn đôi mắt cá chân được quấn băng của Triêu Lộ, đoạn cầm lấy đôi hài thêu hoa văn kim tuyến, mang vào cho nàng.

Xương chân Triêu Lộ đau nhói, những ký ức hỗn loạn ùa về.

Ô Tư nổi tiếng với vũ nhạc, trong đó điệu múa của Vương nữ Ô Tư là vang danh hơn cả, diễm lệ mà không dung tục, thấm đượm sắc thái xa hoa tột bậc. Vừa mang đậm nét phong tình của Tây Vực, lại vừa có vẻ đẹp trang nghiêm lộng lẫy của Trung Nguyên. Thậm chí có vị vua của một tiểu quốc Tây Vực từng tuyên bố, nguyện đổi nửa giang sơn để đổi lấy một điệu múa của nàng.

Người đời truyền tai bộ vũ phục the mỏng màu đỏ thẫm của nàng được nhuộm bằng máu tươi. Thế nên mỗi lần nàng múa là như đang lướt trên biển máu, đẹp đến tàn nhẫn.

Thuở ấy trẻ tuổi kiêu ngạo, ngông cuồng nhiệt huyết, nào biết bộ váy này như lửa dữ nấu dầu, hoa tươi tô gấm, rồi cũng có ngày hóa thành địa ngục gấm vóc của nàng.