Đối mặt với đám binh lính đang ào ạt xông lên từ dưới cổng chùa, Triêu Lộ cất cao giọng:
"Quốc sư giữ nghiêm giới luật, là ta dùng sắc đẹp dụ dỗ, dùng tính mạng uy hϊếp, ép buộc người đưa ta rời khỏi Trường An. Bỏ trốn tội là đáng muôn chết, ta xin gánh chịu mọi hình phạt một mình."
Phong thái và dáng vẻ của nàng vẫn như thuở còn là Thục Phi nương nương kiều diễm tuyệt thế, lấn át quần phương năm nào.
Tiếng binh khí ồn ào im bặt trong chốc lát.
Đám binh lính đông nghịt nhìn không thấy điểm cuối, thân vệ của Thiên tử vây quanh một người đàn ông mặc áo bào gấm vóc màu đỏ tía. Dáng người cao lớn của hắn chìm trong bóng tối, thần sắc u ám, tâm tư khó dò, chỉ có hình thêu rồng năm móng trên giáp tay lấp lánh dưới màn đêm.
Triêu Lộ giật mình, Lý Diệu thân là Hoàng đế, vậy mà lại đích thân rời khỏi Trường An, đuổi theo nàng đến tận đây.
Nàng không khỏi lùi lại một bước, gót chân giẫm lên lớp tuyết loang lổ vết máu. Xung quanh là la liệt thi thể của những thị vệ hộ tống nàng rời cung.
Muôn ngàn mũi tên từ bụi cỏ, mái nhà và sau cánh cửa ló ra, ánh sáng lạnh lẽo vằng vặc trong đêm, Triêu Lộ chậm rãi bước về phía Hoàng đế:
"Xin Bệ hạ tha cho người ấy, thϊếp nguyện theo người hồi cung."
Lời còn chưa dứt, giữa vòng vây cung tên dày đặc, một mũi tên sắc bén bất ngờ bay đến, như tia chớp xé toạc màn đêm hoang vu, không lệch một ly găm thẳng vào tim nàng.
Máu tươi phun ra, nàng loạng choạng tại chỗ, kinh ngạc nhìn Hoàng đế đang đứng trong bóng tối.
Hắn dẫn thân vệ Thiên tử vượt ngàn dặm đến đây, hóa ra là muốn đích thân ban cho kẻ đã trốn khỏi hoàng cung như nàng một mũi tên kết liễu, xử tử tại chỗ. Dù cho trước kia ân ái mặn nồng, quấn quýt si mê, thì trái tim đế vương vẫn vô tình đến thế.
Bậc thang đá phủ đầy tuyết lạnh lẽo vô cùng, l*иg ngực trúng tên đau đớn như xé rách, mùi máu tanh nồng nặc trong khoang miệng.
Lúc Triêu Lộ ngã xuống, nàng nhìn thấy từ phía Phật điện có một bóng người áo trắng đang lao về phía nàng.
Hai người đàn ông gần như cùng lúc chạy đến bên cạnh nàng, một người cúi xuống. Tiếng thở dốc nặng nề của cả hai vang lên mồn một.
Lý Diệu ôm chầm lấy nàng, nàng thuận thế đưa tay, nắm chặt vạt áo màu đen thêu chỉ vàng của hắn.
Triêu Lộ nuốt ngụm máu đang trào lên cổ họng, giọng nhỏ nhẹ dịu dàng, cố nói với hắn câu di ngôn đau thấu tâm can.
Nghe vậy, Lý Diệu nổi giận lôi đình, gầm lên: "Thái y! Thái y..."
Hoàng đế bình định thiên hạ dễ như trở bàn tay, xưa nay luôn che giấu hỉ nộ, vậy mà cũng có lúc mất bình tĩnh thế sao?
Chỉ tiếc, nàng không còn sức để ngẩng đầu lên, không nhìn thấy được nét mặt của hắn lúc này, là phẫn nộ, căm hận, hay là đau xót?
Trước khi chết có thể khiến hắn đau đớn nhường này, Triêu Lộ bỗng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Nàng khẽ nghiêng đầu lần cuối, chợt nhìn thấy chiếc áo cà sa trắng muốt của thánh tăng và chiếc váy đỏ rực của nàng đang phủ lên nhau, cùng vấy bẩn bởi tuyết đen nhơ nhớp trên mặt đất.
Nàng không nhịn được đưa tay, muốn nhấc chiếc áo cà sa sạch sẽ của y lên, đừng để vì nàng mà ố hoen thêm nữa.
Những ngón tay vừa đưa ra đã bị y nắm chặt.
Nàng không hiểu, vị thánh tăng ngày thường chẳng buồn nhấc mắt nhìn nàng, sao lúc này lại nắm tay nàng chặt đến vậy, thậm chí cả cổ tay cũng đang run rẩy?
Triêu Lộ khẽ nhếch khóe môi, nhưng máu đỏ lại trào ra khỏi miệng. Vài giọt đỏ tươi thấm vào lớp tuyết trắng xóa, uốn lượn loang xa.
Trước khi nhắm mắt, ánh mắt mất đi tiêu cự của nàng cuối cùng dừng lại trên Phật điện kia.
Nơi đó, ngọn nến mà nàng vừa thắp vẫn còn le lói, tỏa ra thứ sáng vô hạn.
Vầng hào quang mờ ảo giống hệt đêm hôm ấy, dưới ánh đèn rực rỡ, chàng Phật tử trẻ tuổi đưa tay về phía nàng.
Nếu có kiếp sau, nàng nhất định phải... nhất định phải...