Sau Khi Xuyên Về Tôi Trở Thành Quán Quân Thế Giới

Chương 3: Cậu có nhớ người này là ai không?

Với tính cách của anh ấy, chắc chắn không thể nào vừa nghe cậu tuyên bố giải nghệ đã lập tức bỏ mặc cậu một mình trong bệnh viện được!

Thấy y tá sắp đẩy xe rời đi, Thẩm Nhĩ vội vàng gọi cô lại:

"Xin lỗi, cho em hỏi một chút, chị có biết người đưa em tới đây đang ở đâu không?"

Y tá nghiêng đầu chỉ ra ngoài cửa sổ: "Cậu ấy vừa mới còn ở quầy tiếp nhận đằng kia làm thủ tục nhập viện cho em, chắc lát nữa sẽ vào thôi."

Thẩm Nhĩ gật đầu cảm ơn, nhưng ánh mắt vô thức dừng lại trên bàn tay đang được truyền dịch của mình, chợt cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Đôi tay này…

Sao trông không giống tay của mình lắm nhỉ?

Thẩm Nhĩ cau mày, cố chịu đựng cơn đau đầu, rút tay còn lại ra khỏi chăn, đưa lòng bàn tay lên đối diện với mình.

Cảm giác kỳ lạ đó càng lúc càng rõ rệt.

Cho đến khi ánh mắt cậu dừng lại ở phần xương cổ tay.

Bỗng nhiên, cậu nhận ra nguồn cơn của sự khác thường này.

Cổ tay cậu… không còn vết chai cơ do luyện tập, cũng không có u bao gân. Nhưng ngược lại, lòng bàn tay lại có một lớp chai dày.

Đây không phải đôi tay của một tuyển thủ chuyên nghiệp.

Cậu nheo mắt, không thể tin nổi, chớp chớp mắt mấy lần, rồi theo thói quen, dùng bốn ngón tay nắm lấy ngón cái, bẻ về phía ngón út.

Không đau chút nào.

Thậm chí, cậu còn chẳng cảm nhận được vết viêm gân quen thuộc nữa.

Thẩm Nhĩ kinh hãi ngẩng đầu, đúng lúc chạm mắt với người vừa đứng bên giường cậu, trên tay xách theo một phần cơm.

"Cuối cùng cậu cũng tỉnh." Người kia thở phào một hơi. "Tự dưng ngất xỉu, làm tớ sợ chết khϊếp."

Người nọ cầm hộp cơm đi đến bên giường, tháo lớp túi nilon ra rồi đặt lên tủ bên cạnh.

"Đói không? Tớ đi nhà ăn bệnh viện mua cho cậu một phần cơm, ăn một chút đi."

Thẩm Nhĩ ngơ ngác nhìn người trước mặt.

Khuôn mặt này… quen thuộc mà cũng xa lạ.

Giống như cậu đã quen biết từ rất lâu, nhưng cũng giống như đã rất lâu rồi hai người không liên lạc.

"Sao thế?" Người nọ giơ tay vẫy vẫy trước mặt Thẩm Nhĩ. "Này?!"

Thẩm Nhĩ há miệng, suy nghĩ hồi lâu, rồi không chắc chắn mà buột miệng gọi một cái tên.

"Vương Thần Vũ?"

"A, gọi tớ làm gì?" Vương Thần Vũ đưa cho cậu đôi đũa dùng một lần. "Cái vẻ mặt ban nãy của cậu làm tớ tưởng cậu mất trí nhớ đấy. Tớ nghĩ chắc không phải tình tiết phim truyền hình đâu nhỉ? Mà bác sĩ chụp CT cũng bảo cậu không có chấn thương gì cơ mà."

Thẩm Nhĩ nhận lấy đôi đũa, nhẹ giọng cảm ơn, rồi cúi đầu lâm vào trầm mặc.

Trong trí nhớ, Vương Thần Vũ hình như là bạn cùng phòng cũ của cậu từ rất lâu trước đây. Hai người dường như cũng vẫn luôn giữ mối quan hệ khá tốt...

Nhưng sau khi cậu bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp, tại sao giữa hai người lại hoàn toàn không còn liên hệ?

Nếu đã không có liên hệ, tại sao bây giờ Vương Thần Vũ lại xuất hiện trong phòng bệnh của cậu?

Thẩm Nhĩ cầm đôi đũa, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào Vương Thần Vũ.

"Này, cậu làm sao thế, Thẩm Nhĩ? Cậu nhìn tớ như vậy làm tớ thấy hơi sợ đấy." Vương Thần Vũ lùi lại một bước, nhíu mày, rồi "A" lên một tiếng, như thể vừa nghĩ đến điều gì đó.

"Không lẽ cậu có chấn thương bên trong mà bác sĩ không phát hiện ra?"

Vừa nói xong, Vương Thần Vũ đã lập tức cất bước chạy ra ngoài.

Thẩm Nhĩ chỉ có thể nhìn theo bóng lưng cậu ấy, cho đến khi hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt.

Kỳ lạ quá...

Ngay lúc đó, bụng Thẩm Nhĩ kêu lên một tiếng “ọc ọc”, cơn đói nhanh chóng ập tới.

Cậu mở lớp bọc của đôi đũa dùng một lần, rồi dùng tay trái cầm hộp cơm, tay phải đang truyền dịch vụng về gắp một miếng, cố gắng ăn trong tư thế khó khăn.

Không bao lâu sau, ánh mắt cậu dừng lại ở chiếc điện thoại đặt bên cạnh hộp cơm.

Dù là kích cỡ, hay việc trên thân máy không hề có dấu vết từng bị rơi xuống, vậy nên dù thế nào đi nữa, cậu cũng cảm thấy đây không phải là điện thoại của mình.

Nhưng ngoài cậu ra, trong phòng bệnh này không có ai khác đặt điện thoại ở đây.

Mang theo đầy nghi hoặc, Thẩm Nhĩ buông đôi đũa, cầm lấy chiếc điện thoại kia, thử nhập mật khẩu quen thuộc mình vẫn hay dùng...

Mở khóa thành công.

Màn hình điện thoại dừng lại ở giao diện một tiểu thuyết, điều này có nghĩa là trước khi Thẩm Nhĩ bị ngã, nó chưa từng rời khỏi giao diện này.

Nhưng quyển tiểu thuyết này lại là một trong những cuốn mà cậu từng rất yêu thích từ rất lâu trước đây. Từ khi gia nhập đội tuyển chuyên nghiệp, cậu không còn thời gian hay tinh thần để đọc tiểu thuyết nữa.

Hơn nữa, cậu nhớ rất rõ trước khi bị ngã, màn hình điện thoại của mình đang mở giao diện Weibo, chứ không phải cái này.

Đầu Thẩm Nhĩ ngày càng nặng trĩu, trong tâm trí vang lên hàng loạt dấu chấm hỏi.

Cậu ấn nút khóa màn hình. Trên màn hình đen phản chiếu lại chính gương mặt mình — nhưng tại sao lại có gì đó sai sai?

Sao lại thế này? Xuyên không rồi?

Còn chưa kịp xâu chuỗi lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, thì Vương Thần Vũ đã hấp tấp dẫn theo bác sĩ bước vào phòng bệnh.

“Bác sĩ! Cậu ấy có vẻ không ổn lắm, phiền bác sĩ kiểm tra kỹ xem có để lại di chứng gì không?” Vương Thần Vũ lo lắng nói, giọng điệu gấp gáp. “Nhìn cậu ấy bây giờ... có chút ngốc ngốc thì phải?”

Thẩm Nhĩ vẫn còn đang chìm trong cơn sốc vì nhận thức mới, vô thức há miệng, ánh mắt lơ đãng nhìn bác sĩ. Có lẽ từ góc nhìn người khác, trông cậu thực sự không được thông minh cho lắm.

“Cậu còn nhớ người này là ai không?” Bác sĩ bước tới bên giường cậu, chỉ vào Vương Thần Vũ hỏi.