Sau Khi Xuyên Về Tôi Trở Thành Quán Quân Thế Giới

Chương 4: Tôi quyết định giải nghệ

Thẩm Nhĩ do dự gật đầu: “Đại khái... có nhớ.”

“Vậy cậu có nhớ mình bị ngã ở đâu và như thế nào không?” Bác sĩ tiếp tục hỏi.

“Là... ở cầu thang bệnh viện?” Giọng Thẩm Nhĩ càng lúc càng nhỏ, rõ ràng không tự tin chút nào. “Hình như... là dẫm trúng sàn gạch còn ướt."

Vương Thần Vũ trố mắt kinh ngạc.

Bác sĩ nhanh chóng lấy bút ghi chép gì đó, sau đó lại hỏi:

“Cậu còn nhớ mình đang sống ở đâu không? Làm việc ở đâu?”

Thẩm Nhĩ nghiêng đầu, thì thầm trong vô thức:

“Chẳng phải... tôi đang ở câu lạc bộ sao...?”

Bác sĩ đẩy gọng kính, vô cùng bình tĩnh gật đầu, xé tờ giấy vừa mới viết xong đưa cho Vương Thần Vũ:

“Bạn của cậu xuất hiện một số triệu chứng rối loạn ký ức, nhưng thời gian sẽ không quá dài. Cậu cứ theo đơn thuốc này, nhắc nhở cậu ấy uống thuốc đúng giờ là được.”

Sau khi nói xong, bác sĩ còn chu đáo đi đến bên cạnh giúp Thẩm Nhĩ thay bình truyền dịch mới rồi mới rời đi.

Vương Thần Vũ cầm đơn thuốc nhìn Thẩm Nhĩ, trong khi Thẩm Nhĩ ngồi trên giường bệnh nhìn cậu. Hai người trừng mắt nhìn nhau.

“Cậu nói cậu bị ngã trong bệnh viện?” Vẻ mặt của Vương Thần Vũ đầy nghi hoặc:

“Cậu — một người suốt 180 năm chưa từng bước vào bệnh viện, lại có thể bị ngã trong bệnh viện sao?!”

Thẩm Nhĩ cũng bị câu nói đó làm cho sững sờ: “Vậy tớ…”

“Còn cái chuyện ở câu lạc bộ nữa? Tớ có tiền để đi thuê chỗ nào sang trọng vậy sao?” Vương Thần Vũ thở dài, nắm chặt tờ đơn thuốc, ngồi xuống mép giường, nghiêm túc nhìn Thẩm Nhĩ:

“Cậu tên là Thẩm Nhĩ.”

Thẩm Nhĩ mơ hồ không hiểu.

“Nếu cậu biết tớ là Vương Thần Vũ, thì hẳn cũng biết mình tên là Thẩm Nhĩ chứ?” Vương Thần Vũ nói. “Nhớ ra thì gật đầu.”

Thẩm Nhĩ ngoan ngoãn gật đầu: “Nhớ rồi.”

“Hai chúng ta sống trong khu phố cũ, nhà ngang. Cậu ngã là bởi vì tối qua cậu tăng ca đến khuya mà chưa ăn gì, sáng nay leo cầu thang bị tụt huyết áp. Cậu nhớ không?”

Thẩm Nhĩ ngơ ngẩn rồi lắc đầu.

Vương Thần Vũ trầm mặc, mím môi, rồi chấp nhận thực tế mà gật đầu:

“Hai chúng ta cùng làm việc ở một tiệm trà sữa, cậu nhớ chuyện đó không?”

Thẩm Nhĩ nhíu mày, dường như có một chút ấn tượng, nhưng cảm giác lại rất xa vời.

Vương Thần Vũ ngửa đầu thở dài một hơi, lắc lắc tờ giấy trong tay:

“Cậu cứ nằm thêm một lát đi. Tớ chỉ xin nghỉ nửa ngày thôi, giờ phải đi làm trước, tiện thể xin nghỉ giúp cậu một ngày. Hy vọng đến lúc tớ về thì cậu đã nhớ ra mọi chuyện, để còn tiết kiệm được tiền thuốc. Chứ hôm nay cậu đi một chuyến thế này, coi như ba tháng lương bốc hơi rồi.”

Thẩm Nhĩ nhìn theo bóng lưng Vương Thần Vũ rời khỏi phòng bệnh, lòng đầy hoài nghi về cuộc đời, rồi lại mở điện thoại lên.

WeChat lèo tèo vài ba người bạn, danh sách trò chuyện trống rỗng.

Weibo hoàn toàn không có dấu vết tồn tại.

Còn có một đống ứng dụng đọc tiểu thuyết xa lạ.

Cái quái gì thế này…?

Không hổ danh là "thần may mắn E"*, mấy chuyện kỳ quái thế này sao cứ xảy ra với mình vậy?

Cũng may vừa rồi cậu không nói với bác sĩ rằng mình là tuyển thủ chuyên nghiệp của một đội eSports, nếu không, Vương Thần Vũ chắc chắn sẽ quay đầu ngay lập tức, đưa cậu sang phòng khoa tâm thần kế bên để kiểm tra xem có mắc chứng hoang tưởng hay không.

Thẩm Nhĩ im lặng cầm điện thoại, lướt qua lướt lại, mở rồi lại đóng từng ứng dụng.

Sau một hồi thao tác, cái điện thoại cũ kỹ này…

Quá chậm.

Và nó đứng im ngay giao diện của một app đọc tiểu thuyết.

Thẩm Nhĩ nhíu mày, theo phản xạ cơ bắp mà nhấn giữ nút cạnh để ép máy tắt nguồn.

Khoảnh khắc màn hình tối đen, ánh mắt cậu dừng lại ở đoạn văn cuối cùng của cuốn tiểu thuyết:

[Chào mọi người, tôi là Owl – người chơi đường giữa của KNG, Thẩm Nhĩ. Tôi quyết định giải nghệ.]

Những lời này sao lại xuất hiện ở đây?!

Rõ ràng là do nghề nghiệp thương bệnh mà cậu buộc phải nhịn đau đưa ra quyết định này.

Thẩm Nhĩ nhìn chằm chằm vào màn hình đã hoàn toàn tối đen, ngẩn người vài giây, rồi đột nhiên bật dậy, dùng sức nhấn vào nút khởi động bên sườn máy.

Chiếc điện thoại cũ kỹ phản ứng chậm chạp đến mức làm người ta khó chịu. Thẩm Nhĩ nhấn mạnh đến mức lòng bàn tay cũng ửng đỏ, vậy mà phải mất một lúc lâu, logo thương hiệu mới từ từ xuất hiện giữa màn hình.

Cậu cầm chặt điện thoại, không chớp mắt nhìn logo dần biến mất, thay vào đó là giao diện khóa màn hình quen thuộc.

Nhập mật mã, mở khóa.

Nhìn thấy hai ứng dụng đọc tiểu thuyết chiếm vị trí nổi bật trên màn hình, Thẩm Nhĩ im lặng.

Vừa rồi vô thức chạm vào ứng dụng nào nhỉ...?

Thẩm Nhĩ khẽ thở dài. Sợ rằng chỉ cần thao tác mạnh tay một chút, điện thoại có thể sập nguồn ngay. Vì thế, cậu giảm tốc độ, từng bước mở ứng dụng đọc tiểu thuyết để kiểm tra lịch sử đọc gần nhất.

Cuối cùng, cậu nhấn vào một ứng dụng đọc tiểu thuyết miễn phí.

[Vương Tọa Đỉnh.][Lần trước đọc đến chương 549.]

Hít sâu một hơi, Thẩm Nhĩ mở chương đó ra.

**[Nghe bác sĩ nói xong, Thẩm Nhĩ dù không thể chấp nhận, nhưng vẫn buộc phải tiếp nhận sự thật. Cậu lặng lẽ bước ra khỏi phòng khám, nhìn vẻ mặt khó coi của Lưu ca, gượng gạo nở một nụ cười méo mó.

“Công bố giải nghệ đi, em đi tranh toilet.”

Dứt lời, Thẩm Nhĩ tránh ánh mắt của Lưu ca, lập tức đi về phía cuối hành lang.

Cậu lấy điện thoại ra, nhấn vào bài đăng Weibo đã viết xong nhưng vẫn chưa gửi đi.]**

*Nội dung truyện