Sau Khi Xuyên Về Tôi Trở Thành Quán Quân Thế Giới

Chương 2: Nếu không muốn tàn phế thì giải nghệ đi.

Ngồi ở hàng ghế cuối cùng, Thẩm Nhĩ tựa đầu vào cửa sổ, lắng nghe âm thanh mưa rơi lộp bộp trên kính xe. Cậu bật sáng điện thoại, mở Weibo ra — bảng hot search gần như bị trận đấu hôm nay chiếm trọn.

# UMA lại lại lại lại đại mãn quán.

# Hyper thật sự quá mạnh.



# Owl bật khóc trên sân đấu.

Ngón tay cậu dừng lại một chút, rồi nhấn vào bài viết.

[Owl có phải bị ám ảnh tâm lý với Hyper không? Chỉ cần gặp Hyper là cậu ta không thắng nổi.]

[Cũng chỉ là một kẻ kém cỏi thôi, trong thể thao điện tử, yếu kém chính là tội lỗi nguyên thủy.]

[Thực ra không thể trách Owl, cậu ấy không yếu, chỉ là Hyper quá mạnh.]

[Đừng có ai lại định tâng bốc Owl là "vị vua không ngai" nữa nhé. Kiến thức cơ bản: Chỉ có một nhà vô địch, thế thôi.]

Thẩm Nhĩ bình tĩnh lướt qua từng bình luận. Dù là tiếc nuối hay châm chọc, cậu cũng không để lộ ra ngoài một chút cảm xúc nào.

Thẳng đến ——

[Lúc trước xem phim phóng sự về KNG, có nói rằng Owl thường xuyên tập luyện quá tải. Hôm nay xem cậu ấy thi đấu, thấy trong tay áo lộ ra miếng dán hỗ trợ cơ bắp, không biết cậu ấy còn có thể tiếp tục đánh nữa hay không.]

Thẩm Nhĩ ấn nút khóa màn hình, nhắm mắt lại.

Trở về câu lạc bộ, ngay khi vừa cởϊ áσ khoác treo lên, giám đốc lập tức nhìn thấy bàn tay sưng vù đến mức biến dạng của cậu.

"Thẩm Nhĩ." Giám đốc trầm giọng nói, "Ngày mai đi bệnh viện tái khám với tôi."

Thẩm Nhĩ nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của giám đốc, khẽ gật đầu: "Tôi biết rồi."

Nói xong, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cậu mặc áo thun vào, xách theo áo khoác đi lên lầu về phòng.

Trong căn phòng tối đen, chỉ có ánh sáng mỏng manh từ màn hình điện thoại. Đầu ngón tay Thẩm Nhĩ run rẩy, chậm rãi gõ lên màn hình.

[Chào mọi người, tôi là Owl - người chơi đường giữa của KNG, Thẩm Nhĩ. Tôi dự định giải nghệ.]

Một dòng chữ ngắn ngủi, cậu gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại viết lại.

Cho đến khi chìm vào giấc ngủ, mất đi ý thức, cậu vẫn không nỡ ấn nút gửi đi.

Sáng sớm hôm sau, cửa phòng cậu vang lên tiếng gõ. Đứng ngoài cửa là giám đốc, lúc này đã ăn mặc chỉnh tề.

"Đánh răng rửa mặt rồi ăn chút gì đó đi, tôi đưa cậu đến bệnh viện tái khám."

Thẩm Nhĩ vốn là khách quen của bệnh viện, mùi thuốc sát trùng nơi đây đã sớm quen thuộc đến mức chẳng còn cảm giác. Chán nản xếp hàng đăng ký, cậu lấy điện thoại ra mở Weibo. Điều đầu tiên đập vào mắt chính là thông báo giải nghệ mà đêm qua cậu không gửi đi.

"Lưu ca, hợp đồng của tôi sắp hết hạn rồi phải không?" Thẩm Nhĩ vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ, bỗng cất tiếng hỏi.

Lưu ca còn chưa kịp suy nghĩ ra câu trả lời thích hợp, trên màn hình phòng khám, cái tên "Thẩm Nhĩ" đã nhảy lên vị trí đầu tiên, đồng thời loa thông báo vang lên.

Lưu ca chống đầu gối đứng dậy: "Chuyện đó để sau rồi nói, trước hết vào kiểm tra đã."

Tình trạng bệnh nghề nghiệp của Thẩm Nhĩ nghiêm trọng hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều.

Dưới lời bác sĩ lạnh lùng: "Nếu không muốn tàn phế thì tốt nhất nên giải nghệ sớm."

Biểu cảm của Lưu ca lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

"Không sao, tôi đoán được mà." Thẩm Nhĩ mỉm cười, "Tuyên bố giải nghệ đi, tôi đi tranh thủ vào toilet."

Nói xong, cậu không đi về phía nhà vệ sinh mà rẽ vào hành lang trên tầng, vòng qua toilet rồi bước vào lối đi dành cho nhân viên.

Cậu dựa lưng vào tường, nhìn xuống bàn tay sưng đỏ vì chườm thuốc của mình, khẽ cúi đầu, cánh môi nhợt nhạt đặt xuống lòng bàn tay một nụ hôn đầy lưu luyến.

Sau đó, cậu lấy điện thoại ra từ trong túi, cuối cùng cũng gửi đi thông báo giải nghệ mà mình vẫn luôn chần chừ không nỡ đăng.

Nhưng ngón tay run rẩy không giữ nổi chiếc điện thoại, nó trượt khỏi tay cậu, rơi xuống đất phát ra một tiếng trầm đυ.c, rồi từng tầng từng tầng trượt xuống theo bậc thang.

Thẩm Nhĩ sững sờ trong giây lát, sau đó lập tức bước nhanh xuống theo quỹ đạo rơi của điện thoại.

Lối đi nhân viên trong bệnh viện được lát bằng gạch men sứ, mà trùng hợp thay, khu vực này vừa mới được lau dọn sạch sẽ, trên bề mặt gạch vẫn còn hơi ẩm.

Bàn chân Thẩm Nhĩ trượt đi, cả người ngã xuống.

Đầu đau.

Thẩm Nhĩ nhíu chặt mày, một tay xoa nhẹ vùng gáy đau nhức, khuỷu tay chống mép giường, cố gắng ngồi dậy.

"Tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?" – Người lên tiếng là y tá đang điều chỉnh dây truyền dịch cho cậu.

Thẩm Nhĩ nhìn về phía cô ấy: "Đau đầu."

"Em bị ngã từ cầu thang xuống, đau đầu là bình thường. Kiểm tra rồi, không có chấn thương bên trong, đừng lo lắng quá." Y tá lấy từ trong túi ra một bình giữ nhiệt, mở nắp rồi đưa cho cậu, "Nước ấm đấy, cầm lấy đi. Truyền xong bình này thì bấm chuông gọi chị nhé."

Ngã từ cầu thang xuống…

Ý thức của Thẩm Nhĩ dần dần tỉnh táo hơn.

Đúng rồi, cậu bị ngã từ cầu thang xuống.

Giờ cậu đang nằm trong bệnh viện, chắc chắn là Lưu ca đã đưa cậu tới đây.

Thẩm Nhĩ đưa tay ôm đầu, đảo mắt nhìn xung quanh. Đây là phòng bệnh tám người một phòng, các giường khác hoặc có người đang ngồi, hoặc có người đang ngủ, cũng có người nhà bên cạnh chăm sóc. Nhưng...

Lưu ca đâu?!