Thú Phi Quá Hung: Quỷ Vương Mau Tránh Xa Chút!

Chương 13

Tâm trạng của Hòa Kỳ Lân cũng không tốt: “Ở trong không gian hoa đào trên đầu ngươi.”

Không gian hoa đào trên đầu? Sở Vân Tịch vừa nghĩ, trước mắt nàng liền xuất hiện một mảnh không gian rừng đào.

Trong không gian hoa đào có tiên khí lượn lờ, vô số cánh hoa đào hồng đang rơi từ trên trời xuống.

Sở Vân Tịch hơi nhướng mày, chẳng lẽ cái mình đang cảm nhận được chính là không gian hoa đào trong miệng Hỏa Kỳ Lân?

Nàng có thể cảm nhận được dễ dàng.

Chỉ là trong không gian hoa đào không hề có bóng dáng của Hỏa Kỳ Lân, chỉ có một chùm mây đen xám xịt đang lửng lờ trôi trên không.

“Đừng nói ngươi là đám mây đen kia đấy nhé?”

Sở Vân Tịch vừa dứt lời, Hỏa Kỳ Lân liền buồn bực mở miệng: “Cái gì mà mây đen, đó là thể linh hồn của ta, ngu muốn chết!”

Khóe miệng Sở Vân Tịch rụt mạnh, nàng nghe thấy Hỏa Kỳ Lân ăn nói hùng hồn, còn tưởng nó là thứ trâu bò gì đó. Hóa ra chỉ là một cục thể linh hồn xám xịt kia. Vậy mà nó kiêu ngạo cái gì?

“Hóa ra ngươi chỉ là một cái linh hồn thôi à? Vậy ngươi kiêu cái gì, ngạo cái gì? Có tin hay không ta lập tức thu dọn ngươi?”

Nàng vừa nói xong, liền duỗi tay nắm trâm ngọc lại đây, làm bộ như muốn bóp gãy trâm ngọc.

“Ngươi nói xem nếu ta bóp gãy trâm ngọc, thì ngươi có hồn phi phách tán hay không?”

Về chuyện này, thì đúng là Hỏa Kỳ Lân cũng không rõ. Nó chỉ biết là năm đó có người phong ấn nó vào trong cây trâm ngọc này. Nó vốn cho rằng vĩnh sinh vĩnh thế đều sẽ ở mãi trong cây trâm ngọc đó. Không ngờ bây giờ nó lại chạy từ trong trâm ngọc ra tới cơ thể người.

Hỏa Kỳ Lân thấy Sở Vân Tịch thật sự muốn bóp gãy trâm ngọc, vội vàng kêu to: “Đừng bóp!”

“Vì sao không bóp? Nếu như ta bóp gãy trâm ngọc, thì ngươi sẽ biến mất, đỡ phải ở trong người của ta. Lại nói ngươi chỉ là một cái linh hồn, không có tí tác dụng nào, ta giữ ngươi ở lại làm gì?”

Sở Vân Tịch dứt lời, Hỏa Kỳ Lân thật sự sợ nàng sẽ ra tay tàn nhẫn bóp gãy trâm ngọc. Nếu như mệnh môn của nó thật sự là trâm ngọc như nàng nói, vậy thì chẳng phải là nó liền hồn phi phách tán sao?

Hỏa Kỳ Lân nghĩ rồi nhanh chóng mở miệng nói: “Sao lại không có tác dụng? Tác dụng của ta quá lớn ấy chứ!”

“Nói nghe?”

Sở Vân Tịch ung dung hỏi, Hỏa Kỳ Vân vội nói: “Đầu tiên ta là Thần Thú Thượng Cổ, ta ở trong người ngươi, trên người ngươi sẽ có hơi thở của thần thú. Ngươi có thể tùy ý mà khống chế đám thượng thú trên Đại Lục này. Đám gia hỏa đó chỉ có tư cách ngoan ngoãn thần phục mà thôi.”

“Ồ!” Sở Vân Tịch có chút hứng thú, sắc mặt dễ chịu hơn: “Nói vậy thì đúng là ngươi còn có được tí tác dụng. Nếu như ngươi có năng lực này, vậy chẳng phải ta muốn ngự thú là dễ như trở bàn tay sao?”

“Một bữa ăn sáng!”

Hỏa Kỳ Lân có chút kiêu ngọa. Đám thú cấp thấp kia mà đứng trước mặt nó, thì chỉ có tư cách thần phục.

Sở Vân Tịch vui mừng trong lòng, nhưng lại không thể hiện ra ngoài. Nàng muốn xem thử gia hỏa này có được bao nhiêu năng lực.

“Ngoại trừ cái này ra, ngươi còn có bản lĩnh nào khác hay không? Tuy nói là ngươi có khả năng ngự thú, nhưng ta lại không muốn làm Ngự Thú Sư. Cho nên có ngươi hay không thì cũng như nhau. Huống chi ngươi còn ở trong người ta, hai ba câu liền rít gào một tiếng, thật đúng là muốn mạng của ta!”

Hỏa Kỳ Lân nghe Sở Vân Tịch nói xong thì có chút uất ức: “Ta chỉ là nói chuyện hơi lớn tiếng chút, đâu có muốn rít gào ngươi đâu.”

“Nghĩ lại xem ngươi còn có bản lĩnh nào khác hay không. Nếu không có, ta cũng không có lý do gì phải giữ ngươi lại.” Sở Vân Tình không chút lưu tình nói.

Hỏa Kỳ Lân suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ta có thể dạy ngươi tu luyện, dạy ngươi luyện đan. Còn có thể dạy ngươi phân biệt thảo dược. Tóm lại bản lĩnh của ta lớn lắm!”