Nói xong lời cuối, Hỏa Kỳ Lân lại kiêu ngạo. Sở Vân Tịch cũng vô cùng vui mừng.
Không ngờ rằng gia hỏa này lại có bản lĩnh như vậy. Không tệ không tệ. Có nó thì chẳng khác nào có thêm một sư phụ.
“Tốt nhất là ngươi đừng có gạt ta. Nếu như bị ta phát hiện, thì ta liền bóp gãy trâm ngọc.”
Sở Vân Tịch nói xong liền cẩn thận thu trâm ngọc vào Không Gian Hoa Đào.
Hỏa Kỳ Lân nghe mà phát sợ, càng nghĩ càng cảm thấy mình xui xẻo. Vốn tưởng có thể làm lão đại, không ngờ lại gặp phải một nữ ma đầu.
Sở Vân Tịch cất trâm ngọc xong thì vui vẻ nói: “Để ta đặt cho ngươi cái tên đi, sau này cứ tên là Hỏa Hỏa nhé, thế nào?”
Trong lòng Hỏa Kỳ Lân buồn phiền muốn hoảng. Nó chính là Thần Thú Thượng Cổ đó, sao có thể gọi là Hỏa Hỏa được?
“Chẳng lẽ không nên gọi là sư phụ à?”
Sở Vân Tịch chỉ cho nó hai tiếng cười lạnh “ha hả”.
Hỏa Kỳ Lân lập tức ngoan ngoãn đồng ý: “Hỏa Hỏa thì Hỏa Hỏa đi, nghe rất hay.”
Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài có một giọng nói vang lên cắt ngang.
“Chiêu Chiêu, tỷ tỷ cháu còn đang ngủ à?”
Lúc giọng nói của Sở Ngọc Đương vang lên, ánh mắt của Sở Vân Tịch liền lạnh xuống. Nàng đi tới mở cửa ra.
Ngoài cửa, Chiêu Chiêu vẫn luôn canh giữ ở không xa không gần, vừa nghe thấy tiếng Sở Vân Tịch mở cửa thì cậu bé đã phi lại đây.
Sở Vân Tịch duỗi tay ôm lấy cậu bé, lúc này mới phát hiện là Chiêu Chiêu quá nhẹ. Tiểu gia hỏa bảy tuổi mà trông hệt như năm, sáu tuổi vậy. Thật sự là quá nhỏ gầy.
Đây đều là nghiệt do Sở Ngọc Đường làm ra. Vốn Sở Vân Tịch định giải độc cho Chiêu Chiêu, nhưng sau khi nghiên cứu, nàng phát hiện ra độc trong người Chiêu Chiếu rất khó giải, số dược liệu cần thiết cũng rất khó tìm. Trong nhất thời, nàng đúng là không có cách nào để giải độc cho cậu bé.
Sở Vân Tịch lạnh mặt nhìn Sở Ngọc Đường ở đối diện, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Trước mắt nàng không thể khiến cho Sở Ngọc Đường cảnh giác được. Ba ngày sau nàng gả vào Phủ Yến Lăng Vương rồi, thì Chiêu Chiêu còn phải tạm thở ở lại phủ Sở Quốc Công.
Nàng không thể xé rách mặt quá nhiều, tránh cho hắn giải quyết Chiêu Chiêu.
Sở Vân Tịch nghĩ rồi nhàn nhạt nhìn Sở Ngọc Đường hỏi: “Nhị thúc đến đây là có chuyện gì vậy?”
Sở Ngọc Đường vẫn luôn đánh giá Sở Vân Tịch. Ông ta phát hiện ra Sở Ngọc Đường đã trầm ổn hơn rất nhiều. Những nếu như nói là khác biệt ở đâu, thì Sở Ngọc Đường lại nhìn không ra.
Nghĩ đến chuyện Giang Bích Yên nói Sở Vân Tịch muốn hai mươi vạn lượng làm của hồi môn, sắc mặt Sở Ngọc Đường liền trở nên khó coi.
Ông ta bất mãn nhìn Sở Vân Tịch nói: “Tiểu Tịch, nghe nói cháu đòi thím hai mươi vạn lượng của hồi môn à? Chuyện này có thật không?”
Sở Vân Tịch gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói trước mắt Yến Lăng Vương đã bị độc xâm nhập vào kinh mạch. Cháu gả vào Phủ Yến Vương vốn là thủ tiết mà sống, tự nhiên là phải tồn chút tiền trong người. Nếu không thì sau này cháu làm sao mà sống trong Phủ Yến Lăng Vương được đây?”
“Nếu Nhị thúc đồng ý điều kiện này thì cháu sẽ yên tâm gả vào Phủ Yến Lăng Vương. Còn không, cháu sẽ không vào Phủ Yến Lăng Vương.”
Sở Ngọc Đường nghe Sở Vân Tịch nói xong thì ánh mắt lập tức trở nên âm u lạnh léo, sát khí nồng đậm.
Nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường.
“Tiểu Tịch, cháu không quản gia đương nhiên là không biết củi gạo đắt. Đừng thấy Phủ Sở Quốc Công này nhà lớn nghiệp lớn, nhưng trên thực tế thì bên trong cũng không có bao nhiêu tiền tài. Nói thật, nếu như cháu muốn nhiều bạc như vậy, thì chúng ta cũng không lấy ra được. Nhưng cháu nói cũng có lý. Vậy đi, Nhị thúc liền làm chủ, lấy năm vạn lượng ra cho cháu làm của hồi môn nhé, thế nào?”
Sở Ngọc Đường tự nhân là mình đã cho Sở Vân Tịch thể diện rất lớn. Nếu không phái Thánh Thượng nói Sở Vân Tịch còn có tác dụng, thì ông ta vốn sẽ không cho nàng năm vạn lượng.
Nhưng Sở Ngọc Đường không ngờ là Sở Vân Tịch lại không hề có ý muốn thỏa hiệp.
“Nhị thúc, cháu đã nói là muốn hai mươi vạn lượng ngân phiếu rồi. Thiếu một phần, thì cháu cũng sẽ không gả vào Phủ Yến Lăng Vương.”
Rõ ràng là lão hoàng đế đã coi nàng thành một quân cờ, trước mắt nàng vẫn còn có tác dụng. Sở Ngọc Đường dám làm hỏng chuyện của lão hoàng đế sao?
Cho nên hai mươi vạn lượng này, hắn muốn thì lấy, không muốn cũng phải lấy.