Sở Vân Tịch nghe cứ như giọng nói này phát ra ngay bên tai mình, nàng nhịn không được mà trầm giọng quát lạnh: “Ai?”
Tiếng nói chuyện lập tức im bặt, sau đó là một tràng rống giận vang lên: “Vậy mà ta lại ở trong cơ thể người! Ai, đây là ai làm?”
Tiếng rống như sấm này làm Sở Vân Tịch suýt thì điếc, nàng tức giận quát lên: “Câm miệng!”
Ai ngờ lời nàng nói chẳng những không có làm cho tiếng rít gào kia im lặng, mà ngược lại còn khiến hắn bực bội hơn.
“Cái gì? Một nhân loại nho nhỏ mà dám cả gan bảo bản thần thú câm miệng? Có tin ta bằm ngươi hay không!”
Sở Vân Tịch mờ mịt, cảm giác cứ như âm thanh này đang vang lên trong óc mình. Đây là thứ quái vật gì vậy?
Bản thần thú, chẳng lẽ thứ nói chuyện là một con thần thú nào đó?
Sở Vân Tịch nghĩ mãi cũng không ra, cuối cùng lạnh giọng nói: “Ngươi có thể thử xem. Nếu như ngươi đang ở trong người ta, ta mà chết thì chỉ sợ ngươi cũng không sống được đâu nhỉ?”
Nàng vừa dứt lời, tiếng rút gào trong đầu liền yên tĩnh lại.
Sở Vân Tịch liền biết là mình đã nói trúng rồi, nếu như nàng chết, thì đại khái là cái tên gia hỏa trong người nàng kia cũng không sống nỗi.
Nghĩ thông xong, Sở Vên Tịch liền có cách trị được gia hỏa này. Nàng thong thả hỏi: “Nói đi, rốt cuộc ngươi là thứ quái vật gì?”
“Quái vật? Vậy mà ngươi lại nói ta là quái vật?”
Tiếng gần gừ lại vang lên, Sở Vân Tịch đau đầu, nàng xụ mặt mở miệng: “Ngươi lại rống thêm một tiếng xem, có tin ta tự sát luôn hay không!”
“Ta không tin, chẳng lẽ ngươi không sợ chết?”
Quái vật trong người đầy vẻ không tin làm Sở Vân Tịch cười lạnh: “Ngươi rống tới rống lui như vậy, ta rất đau đầu, sống không bằng chết có hiểu không? Nếu như đã sống không bằng chết, vậy chi bằng chết luôn cho xong việc.”
Nàng dứt lời, cả người liền nhảy dựng lên, nhắm thẳng vách tường trong phòng mà lao tới.
Quái vật trong người Sở Vân Tịch thấy động tác này của nàng, nhanh chóng mở miệng: “Đừng, ngươi đừng chết, vạn lần đừng chết!”
Trước khi Sở Vân Tịch đâm vào vách tường, nàng khó khăn khựng lại, nàng biết ngay gia hỏa trong người mình sợ chết.
“Nói đi, rốt cuộc ngươi là quái vật gì?”
“Ta nói rồi, ta không phải quái vật!”
Thứ kia lại mở miệng, nhưng lúc này âm lượng đã thấp lại, nằm trong phạm vi mà Sở Vân Tịch có thể tiếp thu được.
“Vậy ngươi là thứ gì?”
“Ta là Thượng Cổ Thần Thú, Hỏa Kỳ Lân!”
Sở Vân Tịch kinh ngạc, nhưng cũng có thể tiếp thu được. Bởi vì nàng biết đại lục mà mình đang ở, có tên là Đại Lục Huyền Vũ, người nơi này trọng võ khinh văn, lấy việc tu luyện nguyên lực là chủ.
Người tu luyện nguyên lực được chia ra làm nhiều cấp bậc.
Mới nhập môn xưng là Võ Giả, sau đó theo thứ tự là Võ Sư, Đại Võ Sư, Võ Vương, Võ Hoàng, Võ Tôn.
Giữa mỗi cấp bậc lại chia làm chín cấp, càng vàng sau càng khó tu luyện.
Người bình thường có thể tu luyện thành Đại Võ Sư, đã là có thiên phú không tệ rồi. Đại Võ Sư có thể trở thành Ngự Thú Sư.
Sở Vân Tịch vừa nghĩ vừa hỏi Hỏa Kỳ Lân: “Sao ngươi lại chạy vào trong người ta vậy?”
Hỏa Kỳ Lân uất ức nói: “Ta vốn đang ngủ trong trâm ngọc, sau lại không biết vì sao lại chạy vào trong người ngươi.”
Hỏa Kỳ Lân dứt lời, Sở Vân Tịch nhanh chóng nhìn về chiếc trâm ngọc trên tủ đầu giường: “Cái ngươi nói chính là trâm ngọc mà lúc trước ta dùng để tự sát à?”
“Đúng vậy. Ta nghĩ lại, có lẽ là vì ngươi dùng trâm ngọc đâm vào ngực, máu tươi nhiễm lên trâm, nên ta mới chạy vào trong người ngươi.”
“Vậy ngươi đang ở đâu trong người ta?”
Chỉ cần Sở Vân Tịch nghĩ tới trong người mình đang có một con Hỏa Kỳ Lân, thì liền cảm giác cả người không khỏe.