Thú Phi Quá Hung: Quỷ Vương Mau Tránh Xa Chút!

Chương 11

Sở Vân Chiêu ngước mắt nhìn Sở Vân Tịch, nhìn thấy trong mắt tỷ tỷ đều là sự ấm áp, an bình hiền hòa, chứ không còn khủng hoảng và bất an như trước. Tỷ tỷ như vậy làm Chiêu Chiêu rất an tâm.

Sở Vân Chiêu dùng sức gật đầu: “Chiêu Chiêu tin tỷ tỷ.”

“Ừm, tỷ tỷ hứa với đệ, coi như tỷ có gả cho người khác, thì rất nhanh cũng sẽ tới đón đệ. Đón đệ tới ở cùng ta, cho nên đệ không cần phải lo lắng nữa.”

Sở Vân Chiêu dùng sức gật đầu: “Dạ, đệ chờ tỷ tỷ tới đón đệ.”

Sở Vân Chiêu dứt lời, Thải Châu lập tức nói: “Còn có em, còn có em nữa. Tiểu thư nhất định không được bỏ em lại.”

Sở Vân Tịch cười khẽ, duỗi tay xoa đầu Thải Châu: “Yên tâm đi, cho dù có quên ai thì cũng sẽ không quên mất Thải Châu đâu.”

Sở Vân Tịch nhìn Thải Châu, nghĩ tới đầu óc Thải Châu không tốt là vì bị người khác hạ độc. Trước khi gả vào Phủ Yến Lăng Vương, nàng nhất định phải chữa khỏi đầu óc cho Thải Châu, như vậy Thải Châu mới có thể âm thầm bảo vệ Chiêu Chiêu.

Sở Vân Tịch vừa nghĩ vừa dắt tay Chiêu Chiêu và Thải Châu trở về. Trước mắt nàng phải nghỉ ngơi cái đã, rồi sau đó lại nghĩ tiếp chuyện của Thải Châu.

Tới Lạc Hà Viện, Sở Vân Tịch nói với Thải Châu và Chiêu Chiêu một tiếng rồi ngủ mất.

Ở sảnh chính của Phủ Sở Quốc Công, Giang Bích Yên còn đang nổi điên.

Khi Sở Ngọc Đường trở lại, Giang Bích Yên còn đang nổi giận mắng Sở Vân Tịch: “Tiểu tiện nhân kia điên rồi, vậy mà dám há mồm đòi hai mươi vạn của hồi môn với ta. Nói nếu không có hai mươi vạn lượng thì nó sẽ không gả.”

“Cái gì? Thật hay giả?”

Sở Ngọc Đường đầy vẻ khó tin. Nha đầu trước nay vẫn luôn an phận, nhát gan nhu nhược kia, thế mà lại dám há miệng đòi hai mươi vạn của hồi môn với bọn họ?

Sở Ngọc Đường càng nghĩ càng không thể tin được, ông ta nghi ngờ nhìn Giang Bích Yên. Giang Bích Yên thấy Sở Ngọc Đường không tin, liền chỉ vào Sở Ngữ Yên nói: “Vừa rồi Yên Nhi cũng có mặt, không tin thì hỏi con bé đi.”

Sở Ngữ Yên gật đầu: “Đúng vậy, Sở Vân Tịch vừa há mồm liền muốn hai mươi vạn lượng ngân phiếu, nói không có thì nàng ta không gả. Đến lúc đó Thánh Thượng trách tội xuống, thì cũng là cha cãi lời thánh chỉ chứ không phải nàng ta.”

“Nàng ta còn dám nói như vậy? Đúng là to gan quá mà!”

Sở Ngọc Đường càng nghĩ càng tức, lập tức đứng bật dậy trầm giọng nói: “Ta đi tìm nó hỏi thử một chút, ai cho nó có lá gan lớn như vậy, dám can đảm đòi hai mươi vạn với chúng ta.”

“Nàng ta điên rồi, nếu như nàng ta dám không lên kiệu hoa, vậy thì cứ trực tiếp đánh ngất rồi đưa tới Phủ Yến Lăng Vương.”

Sở Ngữ Yên hung hăng nói, bộ dạng giả vờ hiền lành trước mặt Sở Vân Tịch lúc trước trước của nàng ta đều đã bị phá hỏng.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta đầy vẻ tăm tối, chỉ cần nghĩ tới Sở Vân Tịch muốn hai mươi vạn lượng làm của hồi môn, nàng ta liền tức tới phát hỏa. Đó là tiền của nàng ta mà có được hay không hả!

Sở Ngữ Yên đang bực bội, thì Sở Ngọc Đường đã lạnh mặt ngồi xuống nói: “Tạm thời không đi tìm nó. Ta muốn vào cung một chuyến, hỏi thử ý tứ của Thánh Thượng, xem có phải là Thánh Thượng có sắp xếp gì hay không. Nếu như Thánh Thượng có sắp xếp, mà chúng ta lại tự ý làm loạn, thì chỉ sợ sẽ làm hỏng việc của Thánh Thượng.”

Giang Bích Yên nghe Sở Ngọc Đường nói xong, lập tức gật đầu đồng ý: “Vậy ông nhanh tiến cung đi thôi.”

Sở Ngọc Đường nghĩ một chốc rồi đứng dậy ra ngoài, đi thẳng vào cung.

Trong Lạc Hà Viện, Sở Vân Tịch ngủ thẳng một giấc tới tối mới tỉnh. Sau khi tỉnh lại, nàng còn chưa mở mắt thì đã nghe được tiếng rống giận đinh tai.

“Trời ạ, đây là chỗ nào vậy? Sao ta lại ở đây?”

“Rõ ràng là ta đang ở bên trong trâm ngọc, sao đột nhiên lại chạy tới cái chỗ không hiểu ra sao này rồi?”