Sở Vân Tịch nhìn Sở Vân Chiêu, nghĩ tới lời hứa với cậu bé khi nãy, đã nói sẽ ở cùng cậu bé không rời xa, liền không khỏi cảm thấy áy náy. Nhưng nàng nhất định sẽ sắp xếp tốt cho Chiêu Chiêu. Sau khi nàng gả vào Phủ Yến Lăng Vương, nhất định sẽ dùng thời gian ngắn nhất đưa Chiêu Chiêu và Thải Châu đi.
Sở Vân Tịch nghĩ xong, liền nhìn Giang Bích Yên và Sở Ngữ Yên nói: “Thánh Thượng đã hạ chỉ, tự nhiên là chúng ta không khả năng thay đổi. Nhưng mà ta muốn hỏi thử thẩm thẩm, người định cho ta bao nhiêu của hồi môn vậy?”
Sở Vân Tịch nhớ lại chuyện gả tới Phủ Hoàng Trưởng Tôn hôm nay, rõ ràng mình phải gả cho Hoàng Trưởng Tôn Vũ Văn Diệp làm Hoàng Trưởng Tôn Phi, nhưng Sở gia lại không cho bao nhiêu của hồi môn. Như vậy đã đủ để thấy được, hôn lễ hôm nay chỉ là một vở diễn.
Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn Giang Bích Yên và Sở Ngữ Yên. Lần này gả tới Phủ Yến Lăng Vương, nhất định phải vớt một chút trên người bọn họ. Không vớt thì chính là có lỗi với chính mình.
Lời của Sở Vân Tịch làm cho sắc mặt Giang Bích Yên và Sở Ngữ Yên trở nên khó coi.
Giang Bích Yên nhanh chóng mở miệng: “Vân Tịch à, lúc trước khi gả cho Phủ Hoàng Trưởng Tôn, của hồi môn đều đã bị người ta phả hủy cả rồi. Bây giờ cháu lại chuẩn bị tái giá, chỉ sợ là chúng ta không cho thêm của hồi môn được rồi.”
Sở Vân Tịch cười khẽ: “Không chuẩn bị được, vậy thì ta cũng không gả được.”
Giang Bích Yên và Sở Ngữ Yên nghe xong, sắc mặt càng thêm khó coi. Giang Bích Yên trầm giọng hỏi: “Cháu có ý gì?”
Sở Vân Tịch nhìn Giang Bích Yên, ung dung nói: “Muốn ta gả đi thì cũng được, nhưng nhất định phải cho ta hai mươi vạn lượng ngân phiếu. Nếu không thì ta không gả.”
Sở Vân Tịch nói xong, Giang Bích Yên đã tức tới mức đen mặt, bà ta cắn răng thét chói tai: “Ngươi điên rồi!”
Sở Ngữ Yên cũng kinh sợ, Sở Vân Tịch điên rồi sao?
Nàng ta mà cũng dám dùng công phu sư tử ngoạm muốn hai mươi vạn của hồi môn?
Nàng ta muốn hai mươi vạn lượng làm của hồi môn rồi, vậy thì qua một đoạn thời gian sau, nàng gả vào Phủ Hoàng Trưởng Tôn phải lấy gì làm của hồi môn?
Sở Ngữ Yên lạnh mặt mở miệng: “Tỷ tỷ, có phải tỷ hồ đồ rồi không? Chúng ta đào đâu ra hai mươi vạn lượng cho tỷ chứ?”
Sở Vân Tịch thấy Giang Bích Yên và Sở Ngữ Yên đều giận tới tái mặt, trong lòng liền cảm thấy hả giận.
Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, các ngươi cứ chờ đó đi.
“Không có hai mươi vạn lượng ngân phiếu thì ta không lên kiệu hoa nữa. Đến lúc đó Thánh Thượng trách tội xuống, thì cũng không phải chỉ mình Sở Vân Tịch ta là kháng chỉ không nghe. Mà là các ngươi cãi lời Thánh Thượng.”
Sở Vân Tịch nói xong thì không để ý đến hai người bọn họ nữa, nàng dẫn Thải Châu và Chiêu Chiêu rời đi.
Giang Bích Yên phát điên kêu lên: “Tiện nhân này điên rồi, nàng ta điên rồi sao? Thế mà lại dám há mồm nói muốn hai mươi vạn lượng với ta?”
Sở Ngữ Yên cũng tức không chịu nổi: “Nàng ta đúng là bị điên đó. Nương, mặc kệ nàng ta.”
So với Giang Bích Yên và Sở Ngữ Yên đang phát điên, thì Sở Vân Tịch lại cảm thấy thoải mái không ít.
Xé rách mặt như vậy cũng khá tốt, đỡ cho cái nhà kia lúc nào cũng dùng gương mặt dối trá tới làm nàng ghê tởm.
Sở Vân Tịch dẫn Thải Châu và Chiêu Chiêu trở lại chỗ ở của mình.
Trên đường, khuôn mặt nhỏ của Sở Vân Chiêu đầy vẻ bi thương, cái đầu rũ xuống không ngẩng lên chút nào.
Sở Vân Tịch thấy bộ dạng này của cậu bé, nhịn không được mà đau lòng. Nàng ngồi xổm xuống nhìn Sở Vân Chiêu: “Chiêu Chiêu, đệ có tin tỷ tỷ không?”