Sở Ngọc Đường tỉnh thần lại, nhanh chóng liếc qua Sở Vân Tịch đang quỳ cách đó không xa, trong mắt lóe lên chút nghi ngờ.
Thánh Thượng đang có ý gì? Vì sao phải chỉ hôn Sở Vân Tịch làm Vương phi cho Yến Lăng Vương chứ?
Tuy nói bây giờ Lăng Vương đã trúng độc ngấm vào kinh mạch, đã sắp không trụ được. Nhưng nếu như Sở Vân Tịch vào Phủ Yến Lăng Vương, thì trên danh nghĩa vẫn là Yến Lăng Vương Phi. Nếu nàng muốn làm khó hắn, thì chưa chắc hắn đã được yên ổn.
Sở Ngọc Đường bất an trong lòng, nhưng lại không có biểu hiện ra ngoài mặt.
Hắn nhìn Sở Vân Tịch, nói nhanh: “Vân Tịch, còn không mau tiếp chỉ!”
Ánh mắt Sở Vân Tịch tối lại, môi mím chặt. Thánh Thượng hạ chỉ để nàng làm chính phi cho Yến Lăng Vương, chẳng sợ Yến Lăng Vương đã sắp không trụ nổi, nhưng Thánh Thượng làm vậy cũng là đang sỉ nhục Phủ Yến Lăng Vương.
Rõ ràng nàng là nữ nhân mà Hoàng Trưởng Tôn không thèm, Thánh Thượng lại chỉ hôn nàng cho Yến Lăng Vương, đây là đang trực tiếp vả mặt Phủ Yến Lăng Vương.
Thánh Thượng làm vậy là có ý gì?
Sở Vân Tịch nhanh chóng suy nghĩ, rất nhanh, nàng đã nghĩ tới một khả năng. Thánh Thượng đang hoài nghi Yến Lăng Vương không bị trúng độc sao? Làm vậy là để thử Yến Lăng Vương. Nếu như Yến Lăng Vương Yến Hành không trúng độc nặng, thì chỉ sợ là hắn sẽ lập tức nhảy ra.
Còn ngược lại, thì Thánh Thượng không cần phải kiêng kỵ Phủ Yến Lăng Vương nữa. Coi như là hung hăng vả mặt Phủ Yến Lăng Vương thì lại thế nào?
Nàng chỉ là một quân cờ mà thôi.
Ánh mắt Sở Vân Tịch lạnh lẽo. Thánh Thượng đúng là tận dụng triệt để mọi tác dụng của nàng mà. Rõ ràng tôn tử của hắn đã nhục nhã nàng như vậy, thế mà hắn còn coi nàng như quân cờ mà tiếp tục lợi dụng.
Nhưng nàng lại không thể kháng chỉ không nghe. Trước mắt nàng còn chưa có năng lực bảo vệ mình, cũng không cách nào đối kháng với Thánh Thượng.
Sở Vân Tịch nghĩ rồi tận lực điều chỉnh lại hơi thở của mình. Nàng chậm rãi bước ra khỏi hàng, nói: “Vân Tịch tiếp chỉ.”
Lục công công liếc nhìn Sở Vân Tịch một cái, thấy gương mặt gầy yếu đen nhanh của nàng, liền chán ghét tới nói không nên lời. Hắn đi tới hai bước, nhét thánh chỉ vào trong tay Sở Vân Tịch.
“Chúc mừng Sở tiểu thư.”
Khóe miệng Sở Vân Tịch hơi cong lên, cười như không cười tiếp lời: “Phải không?”
Sở Ngọc Đường sợ Sở Vân Tịch nói ra điều gì làm đắc tội Lục công công, nhanh chóng đứng dậy cùng Lục công công ra ngoài.
“Lục công công đi thôi, cùng uống ly trà nóng.”
Hắn cũng muốn nhân tiện mà dò hỏi xem Thánh Thượng đang có ý gì.
Sau khi Sở Ngọc Đường và Lục công công đi rồi, mọi người lần lượt đứng dậy. Quốc Công phu nhân Giang Bích Yên và Sở Ngữ Yên đi tới trước mặt Sở Vân Tịch. Hai người kẻ trước người sau mở miệng nói: “Vân Tịch, chúc mừng cháu. Vốn thẩm thẩm còn đang định chọn cho con một người trong sạch, không ngờ tới Thánh Thượng lại chỉ hôn cho cháu. Sau này cháu chính là Yến Lăng Vương Phi cao cao tại thượng rồi.”
Giang Bích Yên nói tới đây, liền cảm thấy tức giận.
Vốn bà ta còn đang định chọn một ông lão năm, sáu mươi tuổi cho tiểu tiện nhân này. Không ngờ Thánh Thượng lại chỉ hôn nó cho Yến Lăng Vương. Tuy nghe nói Yến Lăng Vương đã bị độc xâm nhập vào kinh mạch, sắp không sống nổi, nhưng coi như có có là quả phụ, thì tên tuổi của Yến Lăng Vương Phi vẫn còn.
Sở Ngữ Yên thì lại không có cảm giác ghen ghét như nương mình, nàng ta đầy thương hại nhìn Sở Vân Tịch nói: “Tỷ tỷ, Thánh Thượng chỉ hôn, coi như muội muội muốn giúp tỷ thì cũng không thể làm được gì.”
Sở Vân Tịch nhìn hai mẹ con Giang Bích Yên, chỉ cảm thấy vẻ mặt của bọn họ đầy ghê tởm. Nàng lười phải giả vờ diễn kịch với bọn họ.
Sở Vân Tịch đang muốn nói gì đó, thì Sở Vân Chiêu ở bên cạnh đã chạy lên, chắn lại trước mặt Sở Vân Tịch, tức giận hét lớn: “Tỷ tỷ của ta không gả chồng. Ta không cho tỷ tỷ gả chồng, tỷ tỷ phải ở cùng ta!”