Miệng Quạ Của Ta Bị Văn Võ Cả Triều Nghe Thấy

Chương 25

Hắn ta nhìn chằm chằm vào mông Diệp Tỉnh Tâm, lại vỗ vỗ chỗ bị thương của mình.

“Hôm qua xuống lầu, Chu mỗ bất cẩn, mảnh vỡ đồ sứ găm vào thịt, về nhà đã bôi thuốc, thấy rất hiệu quả.”

“Thuốc này do Vương Xưng Vương thái y kê, nếu Diệp đại nhân cần, lát nữa ta sẽ cho tiểu đồng đưa cho ngươi mấy lọ.”

Diệp Tỉnh Tâm chớp mắt: “Hạ quan cảm ơn tướng quân hào phóng tặng thuốc.”

[Hệ thống, Chu tướng quân đối xử tốt với ta như vậy, ta và ngươi không nên cười nhạo hắn, A Di Đà Phật.]

Hệ thống: [Nhìn thì biết người này chính là thẳng nam, không thể có ham mê đồng giới, cũng chỉ là dân chúng người truyền người, cho vui mà thôi.]

Tạm thời thoát khỏi một kiếp nạn, Chu Lâm không dám đến gần Diệp Tỉnh Tâm.

Sợ miệng quạ bất ngờ của nàng.

Cũng không thể quá xa, quá xa không thể mượn miệng quạ của nàng để tìm người tiền triều.

Cứ giữ khoảng cách không xa không gần như thế, tiếc là cho đến ngày thứ tư lùng sục, hai người đều không thu hoạch được gì.

Từ cửa sân nhà nông hộ cuối cùng ở thành Bắc đi ra, trán Chu Lâm đổ mồ hôi, hơi nóng nảy.

Bốn ngày nay có vất vả thế nào, trong lòng Diệp Tỉnh Tâm cũng không hề phàn nàn nửa câu về dư nghiệt tiền triều.

Hắn ta dẫn dắt nàng oán trách cũng không được.

Chỉ lo cái mông bị dằm gỗ đâm của mình, nghe đến nỗi hắn ta chai cả tai.

Nói đến đây, Chu Lâm cảm thấy vô cùng hối hận.

Trước đó hắn ta lắm chuyện làm gì, nếu không phải hắn ta kéo Diệp Tỉnh Tâm một cái, cũng sẽ không có cục diện khiến hắn ta lo lắng như bây giờ.

Mang theo tâm trạng hối hận, Chu Lâm sải bước đến trước mặt Diệp Tỉnh Tâm, không che giấu nữa, thẳng thắn nói: “Diệp đại nhân, Chu mỗ cho rằng, dựa theo cách làm việc cẩn thận tìm kiếm của chúng ta, nhất định có thể tìm được dư nghiệt tiền triều trước tối mai. Người thấy sao?”

Nói xong sợ Diệp Tỉnh Tâm sinh sự, nhắc nhở nàng một câu.

“Dù sao chuyện này cũng liên quan đến tiền đồ của Diệp đại nhân.”

Diệp Tỉnh Tâm vừa định phàn nàn về hành vi mò kim đáy biển này, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt ba phần kiên định, ba phần mong đợi và bốn phần căng thẳng của Chu Lâm thì khựng lại.

Việc giao tiếp ứng xử nửa vời khiến nàng mở miệng nịnh nọt.

“Hạ quan cho rằng, dư nghiệt tiền triều bị kinh động những ngày này, trong lòng hoảng sợ, nhất định sẽ chó cùng rứt giậu.”

“Nói không chừng còn tự đưa đến cửa.”

“Dựa vào sự nhạy bén của Chu tướng quân, nhất định sẽ nắm bắt thời cơ bắt được chúng.”

Chu Lâm thực sự không ngờ nàng sẽ nói vậy.

Cẩn thận suy nghĩ mấy lần, xác định nằm trong phạm vi miệng quạ, khóe miệng Chu Lâm suýt ngoác đến mang tai.

Bàn tay to vỗ bồm bộp lên bờ vai gầy yếu của Diệp Tỉnh Tâm.

Không hề keo kiệt lời khen ngợi.

“Vậy Chu mỗ xin mượn lời cát tường của Diệp đại nhân.”

Nói xong cười lớn rời đi.

Vẻ mặt nhẹ nhõm khiến dân chúng đang vô cùng căng thẳng dưới sự uy hϊếp của Ngự Lâm quân tò mò không thôi.

Chẳng lẽ Chu tướng quân đã biết dư nghiệt tiền triều là ai?

Nhất định là vậy, nếu không sao lại cười vui vẻ như vậy.

—— Diệp Tỉnh Tâm xoa xoa bờ vai bị Chu Lâm vỗ đau, về phủ xác định Tam Xuân cô nương ra ngoài hái thuốc, còn phải mất một khoảng thời gian nữa mới về.

Lập tức đi lấy ống tre giác hơi mới nghiên cứu ra của mình.

Rượu mạnh, giấy bản đã chuẩn bị xong, Diệp Tỉnh Tâm tự cho là mọi sự đã sẵn sàng.

Vừa nằm xuống, bên lão phu nhân có người đến.

Gọi Diệp Tỉnh Tâm qua, nói là Trương Phúc làm bánh ngọt mới, mời Diệp Tỉnh Tâm qua thưởng thức.

Diệp Tỉnh Tâm không còn cách nào, bò dậy theo ma ma đến chỗ lão phu nhân.

Nàng biết ăn bánh ngọt chỉ là cái cớ bà nội mời nàng đến, hẳn là có việc tìm nàng.

Diệp lão phu nhân thực sự có việc.

Bởi vì Diệp Tỉnh Tâm bị Hoàng đế hạ lệnh phải bắt được dư nghiệt tiền triều trong vòng năm ngày, mấy ngày nay bà thường xuyên ăn không ngon ngủ không yên.

Sợ cháu trai của mình làm hỏng việc đầu tiên Cảnh Minh Đế giao phó cho nàng.

Trước bữa tối nghe ma ma bên cạnh đến bẩm báo, Chu Lâm tướng quân đã nắm được manh mối quan trọng.

Ngày mai là có thể bắt được dư nghiệt tiền triều, Diệp lão thái thái yên tâm.

Vì vậy cảm thấy, lúc này quấy rầy Diệp Tỉnh Tâm, mượn nàng một chút thời gian để trò chuyện, hỏi thăm tình hình, cũng không có gì không ổn.