Miệng Quạ Của Ta Bị Văn Võ Cả Triều Nghe Thấy

Chương 24

Diệp Chính Diệu nổi giận: “Một trăm lượng bạc, sao con không đi cướp luôn đi?”

Diệp Tỉnh Tâm thẳng lưng: “Cha cảm thấy người Hoàng thượng ban thưởng không đáng giá này sao?”

Diệp Chính Diệu nghẹn lời: “Ý của ta là vậy sao?”

Diệp Tỉnh Tâm cười: “Vẫn không phải, cha mau đưa tiền đi.”

Diệp lão thái thái đẩy cánh tay con trai: “Đưa tiền mau.”

Diệp Chính Diệu: “… Mẹ, rốt cuộc mẹ đứng về phía nào?”

Mặt Diệp lão thái thái không đổi sắc: “Đương nhiên là đứng về phía lẽ phải, mẹ cầu thần bái Phật nhiều năm như vậy, không thể mất lương tâm.”

Diệp Chính Diệu: “…”

Có Hoàng thượng và mẫu thân đè ép, dù Diệp Chính Diệu không muốn cũng lấy ra một trăm lượng ngân phiếu.

Diệp Tỉnh Tâm nhanh tay nhanh mắt, giành lấy ngân phiếu trước.

Nhìn thấy gương mặt sắp nổi giận của Diệp Chính Diệu, nàng cười hì hì: “Cha, con là chủ tạm thời của Tam Xuân cô nương, giữ tiền giúp nàng ấy không quá đáng chứ?”

Ừm, số tiền này nàng lấy bảy phần, chỉ đưa ba phần cho Tam Xuân cô nương thôi.

Nói xong nhanh chóng chuyển chủ đề: “Cha, là cha bảo Tam Xuân cô nương khám bệnh cho đại ca, nếu sau này xảy ra chuyện gì…”

“Chỉ là đổi đại phu, có thể xảy ra chuyện gì.”

Diệp Tỉnh Tâm gật đầu: “Con không hiểu mấy thứ này, nếu cha đã yêu cầu, vậy lát nữa Tam Xuân cô nương hãy đi thu dọn hành lý.”

Nói xong mang theo Đông Thạch, quay về viện của mình.

Hệ thống: [Ký chủ, một lần một trăm lượng, chúng ta lời to rồi.]

[Hoàn toàn là nằm không mà kiếm tiền!]

Diệp Tỉnh Tâm nằm sấp trên giường, cũng vui vẻ: “Chia chác thì đợi lúc Tam Xuân cô nương rời đi ta sẽ đưa cho nàng ấy, cứ để bạc nằm trong tay ta thêm chút nữa.”

“Tiền nhỏ, tiền nhỏ của ta ơi.”

Trong lòng hạnh phúc, Diệp Tỉnh Tâm vô thức lật người.

“Hự!”

Dằm gỗ vẫn còn trong mông khiến nàng đau đến mức mặt mày méo mó.

Lại lặng lẽ nằm sấp lại.

Khổ sở nói, nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Hệ thống, nếu không rút dằm gỗ này ra được, có phải ta cứ nằm sấp ngủ mãi không?”

Hệ thống: [Không thì sao?]

Diệp Tỉnh Tâm đập đầu xuống giường, ủ rũ ba giây rồi lại bật dậy.

“Không được không được, ta nhất định không chịu nổi những ngày này, ta phải đi thử giác hơi.”

—— Một người muốn giác hơi ở chỗ khuất, xác suất thất bại rất lớn.

Diệp Tỉnh Tâm loay hoay đến tối, Tam Xuân cô nương kê đơn thuốc cho Diệp Thịnh Thanh trở về, cũng không làm nên trò trống gì.

Ngược lại vì sợ Tam Xuân cô nương phát hiện ra gì đó, bất đắc dĩ phải ngừng phương pháp điều trị.

Ứng phó việc khám bệnh của Tam Xuân cô nương.

Trong kiến thức ít ỏi về y học cổ truyền của Diệp Tỉnh Tâm, nàng biết rõ đại phu giàu kinh nghiệm có thể phán đoán bệnh nhân là nam hay nữ thông qua bắt mạch.

Tam Xuân cô nương từ trong cung đến, thêm vào tuổi tác hiện nay, tuy là y nô, nhưng y thuật không thể xem thường.

Tối hôm qua Diệp Tỉnh Tâm tốn rất nhiều sức lực mới đuổi người đi được.

Đáng tiếc không phải kế lâu dài.

Bị thương cộng thêm lo lắng thân phận bại lộ, ban đêm ngủ rồi tỉnh mấy lần.

Điều này dẫn đến việc ngày hôm sau nàng phải đi làm với tinh thần uể oải.

Nội dung công việc —— Tìm kiếm dư nghiệt tiền triều trong kinh thành cùng Chu Lâm và một đám Ngự Lâm quân.

Bận rộn đến trưa, hai người cùng dùng bữa.

Diệp Tỉnh Tâm ăn trưa do Đông Thạch mang đến, vì dằm gỗ vẫn còn trong mông, không thể ngồi, nên đứng bên cạnh xe ngựa dùng bữa.

Trong lúc nhai nuốt, nhìn thấy Chu Lâm bên cạnh cũng đứng ăn cơm như nàng, nghĩ đến tin đồn chỉ nghe được một nửa lúc sáng khi tìm người.

Trong lòng thầm nghĩ.

[Hệ thống, tuy Chu tướng quân là võ phu, cũng không đến mức không câu nệ giống ta mà đứng ăn cơm.]

[Chẳng lẽ… Bị thương ở chỗ đó thật sao?]

Chu Lâm đang ăn uống qua loa: …

Hắn ta cảnh giác nhìn Diệp Tỉnh Tâm, lo lắng bước nhanh đến bên cạnh nàng, nuốt vội thức ăn trong miệng.

Bề ngoài cười hì hì, nhưng thực chất lại vừa kinh hãi vừa sợ hãi giải thích với nàng: “Diệp đại nhân cũng đứng ăn cơm như ta, chẳng lẽ… Chỗ đó… Vẫn chưa khỏi?”