Miệng Quạ Của Ta Bị Văn Võ Cả Triều Nghe Thấy

Chương 23

Hiên Viên Hộc Hán vội vàng lắc đầu, nước mắt lưng tròng, thút thít đáp: “Không, nhi thần không làm, phu tử rất nghiêm khắc, nhi thần… Nhi thần…”

Sự thông minh đến muộn khiến hắn nhận ra dù trả lời Cảnh Minh Đế thế nào cũng đều có vấn đề.

Bèn ngậm miệng lại.

Cảnh Minh Đế nhìn đứa con trai bên chân mình bị dọa đến mất hết can đảm chỉ bằng hai câu nói, người mất hồn mất vía, ánh mắt phức tạp.

“Con đường đường là một hoàng tử, vậy mà còn không bằng Diệp Tỉnh Tâm.”

Ít nhất vị Trạng Nguyên giả dối, ham sống sợ chết này còn dám mạo hiểm tiền đồ của mình để từ chối một Hoàng đế là ông.

Đá đứa con trai bất tài này ra ngoài, Cảnh Minh Đế lạnh lùng phân phó: “Phạt Thập bát hoàng tử quỳ mười ngày ở từ đường, mỗi ngày một cái bánh bao, một bát nước, trong thời gian bị phạt, không ai được phép cầu xin.”

Đưa ra hình phạt, Cảnh Minh Đế hất tay áo, trở về Ngự Thư phòng.

Còn Diệp Tỉnh Tâm, người không hề biết rằng chỉ vì một câu nói lẩm bẩm của mình mà Thập bát hoàng tử phải chịu khổ —— Đang nhìn nữ y nô mà Cảnh Minh Đế phái tới.

Tâm trạng của nàng vô cùng khó tả.

Đây là trợ thủ ngay trước mắt, nhưng nàng lại không thể dùng.

Thật là… Diệp Tỉnh Tâm chớp mắt, đột nhiên nhận ra: [Hệ thống, Hoàng thượng đưa y nô tới là lo trong quá trình tìm người ta bị dư nghiệt tiền triều gϊếŧ hoặc làm bị thương, cho nên an ủi ta, để ta yên tâm đi làm việc sao?]

Hệ thống suy nghĩ một chút: [Đại khái là thế.]

Diệp Tỉnh Tâm bĩu môi, [Ông sếp làm Hoàng thượng này, biết tiến biết lùi ghê.]

[Chẳng trách có thể trấn áp được những kẻ có mưu đồ bất chính trên triều đình.]

Trong lòng thầm oán, không muốn ở lại đây lâu.

Nàng mang theo y nô đi về phía sân của mình, hoàn toàn không để ý tới hai đôi mắt âm trầm mang theo sự dò xét nhìn chằm chằm từ bên cạnh.

Nhưng vừa đi được vài bước, cha ruột của thân thể này lên tiếng.

“Tỉnh Tâm, đại ca con không khỏe, con làm đệ đệ, nay đã bước vào quan trường, cũng nên quan tâm nó nhiều hơn.”

Tuy là nói với Diệp Tỉnh Tâm, nhưng mắt Diệp Chính Diệu lại nhìn vào nữ y nô gần ba mươi tuổi này.

Ý tứ trong lời nói không cần nói cũng hiểu.

Diệp lão thái thái liếc thằng cháu trưởng yếu ớt của mình, rồi lại nhìn con trai mình.

Cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người y nô Tam Xuân đang cúi đầu.

Không do dự, bà bước đến đứng trước mặt Diệp Tỉnh Tâm.

“Diệu nhi, chẳng phải sáng nay Thịnh Thanh đã mời hai vị đại phu đến xem mạch rồi sao, Tam Xuân cô nương từ trong cung đến, còn phải thu dọn hành lý, hôm nay thôi vậy.”

“Mẹ, chỉ là xem một chút, không mất bao nhiêu thời gian.”

“Giờ Tỉnh Tâm đã bước vào quan trường, chính là lúc cần danh tiếng tốt, con xen vào như vậy, làm hỏng tiền đồ của Tỉnh Tâm thì làm sao?”

Diệp Chính Diệu giữ thái độ chân thành khuyên nhủ, giọng nói không nhanh không chậm.

Quay đầu sai người hầu sắp xếp cho Đại công tử, chuẩn bị khám bệnh.

Diệp Thịnh Thanh ho khan, đôi mắt đen láy nhìn Tam Xuân cô nương, không nói gì.

Cứ như thể sắp ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Diệp Tri Tâm đứng bên cạnh không đành lòng, thấy Diệp Tỉnh Tâm mãi vẫn chưa tỏ thái độ, không nhịn được lên tiếng: “Nhị ca, chỉ là để y nô xem cho đại ca một chút, huynh cũng không bằng lòng sao?”

“Đều là con của cha, giờ huynh thành đạt nhờ gia sản của Diệp gia, chúng ta là người thân cũng không xứng được nhờ chút ánh sáng của huynh sao?”

Diệp Tri Tâm nói thẳng, khiến mọi người không có cơ hội khách sáo giả tạo.

Lời nói lọt vào tai Diệp phu nhân, đương gia chủ mẫu, khiến gương mặt ít cười uy nghiêm của bà ta nhíu mày khó chịu.

Diệp Tỉnh Tâm quay người, đôi mắt trong veo vô tội.

“Để Tam Xuân cô nương xem bệnh cho đại ca ta thì tất nhiên ta không có ý kiến.”

Nàng nhìn Diệp Thịnh Thanh, chạm vào đôi mắt không chút cảm xúc của hắn ta.

Diệp Tỉnh Tâm mỉm cười.

“Vừa nãy ta không nói, chỉ là đang nghĩ mỗi vị đại phu đều có phong cách khám chữa bệnh và kê đơn riêng, ta lo lắng đổi đại phu khám chữa bệnh, ngược lại làm chậm quá trình hồi phục của đại ca, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, cái nồi này… Cha, cha không thể để Hoàng thượng gánh đâu!”

“Hơn nữa, Tam Xuân cô nương chính là người trong cung, cha làm như vậy cũng coi như nhờ người ta làm việc.”

Nàng cười hề hề, xoa xoa tay.

“Nói thẳng ra thì không hay, ngày nào đó Hoàng thượng nghe được sẽ không nói gì, nhưng cũng không tốt.”

“Cha xem, hay là sau này mỗi lần Tam Xuân cô nương khám bệnh, cha đưa một trăm lượng bạc, để ai cũng không thể bắt bẻ, được không?”

“Còn con, hôm nay là lần đầu tiên con gặp Tam Xuân cô nương, tấm lòng của con đối với đại ca không cho phép ai bôi nhọ.”

Diệp Tỉnh Tâm nói trước để phòng ngừa hậu hoạn.