Diệp Tỉnh Tâm vào cửa nhìn thấy chiếc ghế cứng ngắc mà Diệp lão thái thái sai người chuẩn bị cho nàng, tự dưng đau răng.
Ho khan một tiếng, lặng lẽ lùi khỏi chiếc ghế một bước, mở miệng: “Bà, cho đến khi con về phủ hôm nay, Chu Lâm tướng quân cũng không có thêm tin tức gì về dư nghiệt tiền triều kia, bà nghe tin ngày mai có thể bắt được người đó ở đâu thế?”
Sắc mặt Diệp lão phu nhân đang thả lỏng bỗng nhiên cứng đờ.
“Không có tin tức?”
Trái tim già nua của bà lại treo lên.
Ngón tay nắm lấy tay Diệp Tỉnh Tâm, lão thái thái gần như sắp rơi nước mắt.
“Vậy phải làm sao bây giờ, chỉ còn lại một ngày thôi!”
Giữa những giọt nước mắt mờ mịt, Diệp lão thái thái nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Diệp Tỉnh Tâm, chỉ cảm thấy tiền đồ của cháu trai tốt của bà ảm đạm.
Bà run rẩy hỏi: “Tỉnh Tâm à, nếu không làm tốt việc này, Hoàng thượng sẽ không tru di cửu tộc chứ?”
“Bà yên tâm, Hoàng thượng không phải người không phân biệt đúng sai, một việc nhỏ thôi không đến mức như vậy.”
Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Diệp lão thái thái yên tâm, sau đó nghĩ đến điều gì, bảo Diệp Tỉnh Tâm mang bánh ngọt mới làm của Trương Phúc về.
Lại cùng lúc đuổi hết tất cả hạ nhân trong phòng đi.
Chỉ để lại ma ma thường ngày chăm sóc bà.
Sau đó, một chủ một tớ cầm ba nén hương đến Phật đường nhỏ đã bị bỏ hoang hơn nửa tháng.
Mở bốn tủ gỗ lớn, Diệp lão thái thái lựa chọn tỉ mỉ, lấy ra tượng đá Quan Âm Bồ Tát từ trong rất nhiều tượng Tiên Phật cao khoảng nửa cánh tay.
Bà đặt tượng đá lên bàn thờ trống không, đã phủ một lớp bụi mỏng.
Lại lần lượt thắp ba nén hương trước mặt Quan Âm Bồ Tát, cắm vào lư hương.
Sau đó, giữa làn khói hương nghi ngút, thành kính quỳ lạy cùng ma ma thân tín.
Ngoài sân, lần nữa ngửi thấy mùi hương nồng nặc, nha hoàn mới vào Diệp phủ không lâu đứng canh giữ ở cửa nói với tiểu tỷ muội bên cạnh: “Lão phu nhân lâm trận ôm chân Phật, có tác dụng không?”
Tiểu tỷ muội hắt hơi một cái, xoa mũi nói: “Tất nhiên là có tác dụng, tuy bình thường lão phu nhân không lễ Phật không thắp hương, nhưng mỗi lần thành tâm quỳ lạy, đều có kết quả không ngờ.”
“Lần trước nữa Nhị công tử nhà chúng ta thi Hương, lần trước thi Hương yết bảng, giờ ngươi cũng thấy kết quả rồi, cảm thấy thế nào?”
Nha hoàn nuốt nước miếng, giọng nói kiên định và thành khẩn: “Ta cảm thấy ta có thể mãi mãi đi theo bước chân của lão phu nhân.”
Đêm khuya, Diệp Tỉnh Tâm trằn trọc khó ngủ vì cái dằm gỗ kia, phu nhân của Chu Lâm cũng giống như Cảnh Minh Đế.
Chu phu nhân nhìn người chồng bên cạnh ngáy o o, không có chút manh mối nào lại giống như nắm chắc phần thắng, do dự hồi lâu.
Cái tát nghiêm khắc cuối cùng cũng không giáng xuống.
Nghĩ đến giấc ngủ yên ổn này của hắn ta cũng không kéo dài được bao lâu, ngày sau tự khắc có lúc hắn ta phải lo lắng.
Hoàng cung, Cảnh Minh Đế nhìn tin tức mà ám vệ thu thập được bên ngoài hôm nay.
Lông mày nhíu chặt.
Ông thực sự không biết, dưới công phu miệng quạ của Diệp Tỉnh Tâm, dư nghiệt tiền triều này sẽ dùng cách nào để tự mình đưa đến bên cạnh Chu Lâm.
Dù kẻ này có chó cùng rứt giậu, cũng không đến mức ngu đần như vậy.
Còn nữa, chức vụ Kinh Triệu Doãn không thể bỏ trống quá lâu, nếu lần này Diệp Tỉnh Tâm không thể nắm bắt cơ hội thể hiện năng lực.
Vị trí này, Thái hậu nhất định sẽ để cho đảng phái của mình nắm giữ.