Hệ thống: [Việc ngươi có thể đến đây đã không phù hợp với khoa học.]
Diệp Tỉnh Tâm vừa ăn lạc rang vừa lẩm bẩm phản bác.
[Ta đến được là vì có ngươi, việc sét đánh người này, chắc không phải cũng vì ngươi chứ.]
Hệ thống: [Cái này thì ai nói chắc được, biết đâu chính là bàn tay vàng đã mất của ta thì sao.]
Cảnh Minh Đế đang nghe lén trong hoàng cung: ...
Trong lòng Cảnh Minh Đế hơi phức tạp.
Nửa tháng rồi, một người một hệ thống này không hoài nghi điều gì thật sao?
Nghĩ đến việc sắp xếp một chức quan ở nha môn kinh thành cho Diệp Tỉnh Tâm, Cảnh Minh Đế hơi lo lắng.
Hai kẻ chẳng có vẻ gì là thông minh, chắc... Có lẽ... Có khả năng... Đại khái, sẽ không xét xử sai án chứ.
Cảnh Minh Đế cầm tấu chương, hơi bứt rứt đứng lên, ngồi xuống, lại đứng lên, rồi lại ngồi xuống.
Diệp Tỉnh Tâm này chỉ hơi sợ chết, quỳ nhanh, lại chẳng có chút học thức nào.
Hình như cũng không có khuyết điểm nào khác.
Bản tính không xấu, lại còn có chút thần thông.
Vì mấy vị cận thần dám giao trọng trách này cho nàng, chắc là sau khi suy nghĩ kỹ càng mới đưa ra được biện pháp ổn thỏa.
Ông phải tin tưởng bọn họ.
Cảnh Minh Đế âm thầm an ủi chính mình.
Nói đến việc này, Diệp Tỉnh Tâm lại nhắc lại chuyện cũ: [Mà ngươi không nhớ mình là hệ thống gì thật sao?]
[Không.]
Giọng của hệ thống có vẻ chán nản.
[Thôi thôi, ta không làm khó ngươi nữa.]
Diệp Tỉnh Tâm lại chú ý đến những người xung quanh đang trò chuyện.
Vừa mới nghe, đây là lần thứ năm nghe được tin tức về Diệp gia ở nơi này.
—— Đỗ đại nhân rất có khả năng sẽ tiếp nhận chức quan nha môn kinh thành, đích nữ nhà ông ta chuẩn bị từ hôn với Đại công tử Diệp gia. Nghe nói đã náo loạn ở nhà hai ngày rồi.
Vợ chồng Đỗ đại nhân chỉ có một người con gái này, dĩ nhiên phải thương yêu một chút.
Vì vậy, gần đây có thể sẽ đến cửa từ hôn.
Nếu đặt việc này vào nửa tháng trước, gả cho nhà thương gia có Trạng Nguyên, đích nữ Đỗ gia có cha là quan Lục phẩm cũng không đến nỗi thiệt thòi.
Nhưng cha nàng ta sắp tiếp nhận chức Chính ngũ phẩm, quan nha môn kinh thành.
Đó là chức quan có cơ hội nhận được ân tình của các bậc quyền quý.
Nhà ai mà chẳng có vài đứa con cháu không nên thân, nếu người ở chức quan này làm tốt, tiền đồ sau này không thể đong đếm được.
Với tuổi tác hiện nay của đích nữ Đỗ gia, chỉ mới mười bốn. Chờ thêm hai năm nữa, tương lai gả vào hầu môn bá phủ cũng chưa biết chừng.
Cớ sao phải hạ thấp thân phận, gả cho người bệnh tật ốm yếu.
"Đỗ đại nhân, Đỗ phu nhân là người thương con gái, việc này họ làm không đúng lắm, nhưng cũng có thể thông cảm được."
Có người uống một ngụm rượu, nhận xét.
Diệp Tỉnh Tâm gật đầu.
[Cha mẹ thương con, đương nhiên sẽ lo nghĩ chu toàn, Đỗ cô nương không muốn gả, cũng có thể hiểu được.]
Nhớ lại lúc mới đến không lâu, nhìn thấy Đại công tử Diệp gia ốm yếu đến mức đi đường cần người dìu.
Còn có đôi mắt đen sì kia, khiến người ta nhìn vào đã sởn gai ốc.
Diệp Tỉnh Tâm rùng mình.
Người này yếu thân không yếu tâm, không phải người dễ chọc.
Hơn nữa, nàng cũng không rõ vị đích mẫu và đại ca này của nàng, rốt cuộc có biết giới tính thật của nàng - "thứ tử" được nhận làm con thừa tự này hay không.
Nếu biết, Diệp Tỉnh Tâm cau mày khổ não.
[Hệ thống, ngươi nói xem nếu ta thành thân sớm, có thể mang lão phu nhân rời khỏi Diệp phủ không.]
[Ký chủ lo mình bị đích mẫu và đại ca trên danh nghĩa khống chế?]
[Chẳng phải sao, vừa nhìn là biết hai người đó đầy mưu mô tính toán, đầu óc của ta không phải đối thủ của họ.]
[Nhưng ký chủ, ngươi lấy thân phận gì để thành thân?]
[Đương nhiên là cưới vợ rồi.]
[Nhưng chuyện này phải có cô nương bằng lòng phối hợp.]
Hệ thống: [Việc này phải xem duyên phận, ký chủ ngươi cứ đợi đi.]
Diệp Tỉnh Tâm xị mặt.
Cảnh Minh Đế trong hoàng cung không hiểu ra sao.
Cưới vợ thôi mà, có gì khó đâu.
Chỉ cần Diệp Tỉnh Tâm làm tốt, công chúa của ông, tùy nàng chọn.
Cảnh Minh Đế không thể hiểu được nỗi khổ của Diệp Tỉnh Tâm, may mà nàng cũng không khổ sở quá lâu.
Có người kịp thời kéo sự chú ý của nàng sang hướng khác.