Hiện tại Thừa tướng mở lời, đặt Diệp Tỉnh Tâm vào vị trí này, phía trên có thể tiếp xúc Hoàng đế, thế gia và bá quan, phía dưới có thể tiếp xúc dân chúng.
Từ đại nhân Từ Trung vừa bị Diệp Tỉnh Tâm hãm hại, sờ sờ cái bụng thoải mái, không còn căng phồng sau khi ngồi trong nhà xí một hồi.
Không thể phản bác.
Trương đại nhân Trương Lương tiến lên một bước: "Bệ hạ, lời của Thừa tướng, có lẽ khả thi."
Cảnh Minh Đế cũng cảm thấy khả thi, nhưng —— "Quan viên chưởng quản nha môn kinh thành là quan Chính ngũ phẩm, một quan Thất phẩm nho nhỏ như Diệp Tỉnh Tâm…"
Cảnh Minh Đế ho khan một tiếng.
Thường xuyên bị tẩy não bởi câu "quan Thất phẩm nho nhỏ" trong miệng Diệp Tỉnh Tâm, ông cũng nói ra lúc nào không hay.
Kịp thời dừng lại, Cảnh Minh Đế nhìn mọi người.
"Các vị ái khanh đã nghĩ ra cách thăng quan cho Diệp Tỉnh Tâm chưa?"
Từ Trung đại nhân nheo mắt lại, nghĩ đến một chuyện, mở miệng: "Bệ hạ, một tháng trước, Chu Lâm đại nhân đã phát hiện ra dấu vết của nghịch tặc tiền triều ở kinh thành, có lẽ chúng ta có thể tiến hành từ chuyện này."
"Nếu Diệp đại nhân hỗ trợ Chu đại nhân bắt được nghịch tặc đó, vì nước, vì dân trừ hại, chức quan Ngũ phẩm, có chúng thần ở triều đình nói giúp, chuyện này có thể thành."
"Cách này của Từ đại nhân hay."
Trương thượng thư Trương Lương nghiêng đầu.
"Nông huynh, ông thấy sao?"
Từ khi vào Ngự Thư phòng người này vẫn chưa mở miệng, khuôn mặt già nua khi thì giãn ra khi thì cau lại, cũng không biết đang nghĩ gì.
Mọi người nhìn sang.
Nông Mẫn Thường cười hề hề: "Bệ hạ, vi thần đang nghĩ, nếu Diệp đại nhân có thể triệu hồi sấm sét, có lẽ mưa gió tuyết sương cũng chưa chắc không thể."
"Nước Chu ta giàu mạnh, tất nhiên chiếm được mảnh đất tốt nhất trên đời này, nhưng đất đai có tốt đến đâu, bá tánh cũng phải trông trời mà ăn."
"Nếu Diệp đại nhân và hệ thống tiên bảo của nàng có thể cầu mưa cho dân chúng vùng hạn hán thì sao dân nước Chu ta phải chết đói."
"Kho lương thực của chúng ta cũng sẽ dồi dào."
Ý tưởng của Nông Mẫn Thường đã mở mang tầm mắt của các vị đồng liêu, bao gồm cả Cảnh Minh Đế.
Sau một hồi thảo luận, cuối cùng mọi người quyết định để Diệp Tỉnh Tâm kiêm nhiệm nhiều chức vụ.
—— Sau khi rời khỏi hoàng cung, Diệp Tỉnh Tâm thay một bộ thường phục trong xe ngựa.
Sau đó bảo người đánh xe đưa nàng đến một tửu lâu tương đối rẻ tiền ở kinh thành.
—— Tửu lâu Bình Dương.
Đến thế giới này nửa tháng, sợ lộ ra sơ hở nên nàng không dám để hạ nhân bên cạnh ra ngoài dò la tin tức.
Chỉ có thể tự mình làm lấy.
Hôm nay nàng đến đây, chính là muốn nghe ngóng xem bá tánh kinh thành có biết chuyện xấu xa của Hiên Viên Vu hay không.
Không biết cũng không sao, nàng là người có tâm địa chỉ to hơn lỗ kim một chút.
Nhất định sẽ vô tình tiết lộ cho mọi người biết.
Vào cửa tửu lâu, Diệp Tỉnh Tâm gọi tiểu nhị lấy một bình trà và mấy đĩa bánh ngọt.
Vừa bắt đầu ăn đã có người lên tiếng.
"Mọi người nghe nói chưa, ở kinh thành chúng ta có một vị quyền quý, làm chuyện xấu gặp báo ứng, bị rụng mất mấy cái răng đấy."
"Nghe rồi, bây giờ chẳng ăn được cái gì, nước miếng chảy ròng ròng, đau lắm!"
"Vị huynh đài này, huynh nghe nói chuyện này ở đâu vậy?"
Có người tò mò.
Mọi người đều vểnh tai lên nghe.
"Đương nhiên là từ con gái út nhà chú ta, họ hàng xa của nhà chồng nàng làm chân chạy vặt ở nhà vị quyền quý đó, tận mắt chứng kiến."
Người nói chuyện tặc lưỡi hai tiếng: "Nghe nói, răng của vị quyền quý này cứ rụng dần từng cái một, các ngươi nói xem có kỳ lạ không?"
"Con người ấy mà, làm chuyện xấu, trời cao muốn hành hạ ngươi, có giàu sang phú quý đến đâu cũng vô dụng, đều phải chịu."
Không ngờ còn có chi tiết này, Diệp Tỉnh Tâm nghe mà kích động, vỗ tay bôm bốp.
Hào hứng bổ sung: "Ta cũng nghe nói chuyện này, bây giờ vị quyền quý này bị rụng hết răng cửa rồi, hình như..." Diệp Tỉnh Tâm chỉ chỉ đầu mình, vẻ mặt khoa trương: "Qua một thời gian nữa cái đầu này cũng phải dọn đi, vinh hoa phú quý cả đời coi như hết."
"Người này là ai?"
"Đúng vậy? Tiểu công tử biết rõ như thế, có biết là vị quyền quý nào không?"
Vị khách vừa ngồi xuống vỗ bàn: "Ta biết, hoàng gia dán cáo thị lên rồi."
"Thế tử An Hòa Vương Hiên Viên Vu, phạm tội lớn, nói là sẽ bị xử trảm vào mùa thu."
"Nghe huynh đệ thị vệ dán cáo thị nói, trời giáng sấm sét xuống đánh hắn ta, ngay tại nơi Hoàng thượng lâm triều. Hiển nhiên người này đã làm nhiều việc ác."
"Sét đánh người, chẳng lẽ ông trời mở mắt thật rồi sao?"
Diệp Tỉnh Tâm cũng đang thảo luận với hệ thống.
[Hệ thống, sấm sét đánh người theo đường vòng, không khoa học chút nào!]