Miệng Quạ Của Ta Bị Văn Võ Cả Triều Nghe Thấy

Chương 17

Dưới thiên uy, Hiên Viên Vu không chối cãi đối với tội trạng của mình, nhanh chóng nhận được phán quyết.

—— Tước đoạt vị trí thế tử, mùa thu sau xử trảm.

Kết quả xử lý ngay trong ngày đã được Hoàng đế phái người viết thành cáo thị dán ở cửa thành.

Nhận được tin tức, An Hòa Vương không chịu nổi đả kích, ngất xỉu tại chỗ.

Tỉnh dậy thì vội vã tiến cung, đi về phía Thái hậu.

Là người hưởng lợi từ lòng hiếu thảo của con trai lão ta, có lẽ chỉ có Thái hậu mới có thể cho con trai lão ta một cơ hội sống.

Trong Từ Ninh cung.

Nghe được bẩm báo của ma ma bên cạnh, Thái hậu sa sầm mặt mày, tiếp kiến An Hòa Vương được người ta khiêng vào.

"Ai gia đã biết việc này, những người bị chiếm đoạt đất đai, ai gia cũng đã phái người đi an ủi bồi thường."

"Vu nhi là con trai của ngươi, ngươi muốn Hoàng đế thay đổi mệnh lệnh trước mặt văn võ bá quan dân chúng thiên hạ, chẳng khác nào đánh vào mặt Hoàng đế, đánh vào mặt hoàng thất nước Chu."

Mặt An Hòa Vương tái mét: "Nhưng Vu nhi là con trai độc nhất của phủ An Hòa Vương, làm sao ta nhẫn tâm để nó đi chịu chết."

"Thái hậu nương nương, những năm này người cũng thấy lòng hiếu thảo của Vu nhi, nó là một đứa trẻ ngoan, chỉ là hồ đồ nhất thời mới như vậy, sao đến mức bị xử trảm vào mùa thu."

Thái hậu nhìn lão ta, khuôn mặt gần bốn mươi tuổi vẫn được bảo dưỡng tốt, đúng lúc xuất hiện một tia không đành lòng.

"Đúng vậy, ai gia cũng không muốn nhìn thấy Vu nhi nhận kết cục này."

An Hòa Vương mong đợi nhìn người trước mặt: "Thái hậu đã nghĩ ra biện pháp gì sao?"

Nhận lấy trà Vân Vụ mà ma ma bên cạnh đưa tới, tầm mắt nhìn về phía cung điện Hoàng đế đang ở, Thái hậu chậm rãi nói.

"Ngươi còn nhớ Đan Thư Thiết Khoán mà Hoàng đế khai quốc nước Chu ta ban xuống, có thể miễn tội chết không."

Một câu nói, một ánh mắt, An Hòa Vương hiểu được cách cứu mạng con trai lão ta.

Loại đồ vật này, dùng một cái mất một cái.

Hoàng đế lại càng muốn lấy ra hơn bọn họ, sớm giải quyết mối nguy hiểm tiềm ẩn này.

An Hòa Vương nhẹ nhõm rời đi.

Thời gian quay lại trước đó.

Xử lý xong chuyện của Hiên Viên Vu, Hoàng đế tuyên bố bãi triều.

Sau đó, như thường lệ, mang theo vài vị trọng thần mà ông tín nhiệm đi về phía Ngự Thư phòng.

Những đại sự quốc gia cơ mật hơn, không thích hợp để tất cả mọi người đều biết.

—— Ví dụ như việc Diệp Tỉnh Tâm có thể triệu hồi sấm sét, về sau nên ứng dụng xử lý như thế nào.

"Các vị ái khanh có ý kiến gì?"

Cảnh Minh Đế ngồi sau ngự án, trầm giọng hỏi.

Thượng Quan thừa tướng đã suy nghĩ trên đường đến.

Lúc này Hoàng thượng hỏi, ông ấy liếc sang hai bên, mấy vị đồng liêu đều không có vẻ muốn phát biểu ý kiến trước.

Phát hiện tầm mắt Cảnh Minh Đế rơi vào người mình, Thừa tướng Thượng Quan Thông ho khan, tiến lên một bước, chắp tay.

"Bệ hạ, Diệp đại nhân có kỳ năng như vậy, là phúc của nước Chu ta."

Cảnh Minh Đế thầm gật đầu.

Liếc thấy thái độ của Cảnh Minh Đế, những lời tiếp theo của Thượng Quan thừa tướng càng thêm kiên định dứt khoát.

"Dựa theo năng lực mà Diệp đại nhân thể hiện ở buổi chầu sớm hôm nay, có lẽ chúng ta có thể sắp xếp nàng ở nha môn kinh thành."

Nói đến đây, Thượng Quan thừa tướng thở dài.

"Dưới chân thiên tử không phải thái bình thịnh thế, hành vi ức hϊếp dân chúng vẫn còn, án oan án sai không dứt, nếu dân chúng có thể nhờ sự sắp xếp của Hoàng thượng mà có được một Diệp Thanh Thiên, đối với hoàng thất, đối với nước Chu, đối với người dân khắp thiên hạ, đều là điều có lợi."

Cảnh Minh Đế là một minh quân, mười ba tuổi đăng cơ, cần mẫn trị vì hơn hai mươi năm, nước Chu trong tay ông, quốc lực ngày càng tăng lên.

Nhưng mầm mống tai hoạ vẫn còn đó.

—— Bám rễ trong quan trường nhiều năm, thế gia chằng chịt.

Những người này nắm chặt tài nguyên của tầng lớp thượng lưu xã hội, sống cuộc sống xa hoa hưởng lạc.

Dân chúng nước Chu trong mắt họ nhỏ bé như con kiến hôi, đời đời kiếp kiếp bóc lột bá tánh ở dưới đáy xã hội.

Khiến người ta căm hận.

Nước Chu từ Hoàng đế khai quốc đến Cảnh Minh Đế, mỗi một đời Hoàng đế đều đấu tranh với những thế gia đại tộc này.

Những người xuất thân từ gia đình thương nhân như Diệp Tỉnh Tâm có thể bước vào triều đình, chính là kết quả đấu tranh của tiên đế và thế gia.

Đến đời Cảnh Minh Đế, hoàng quyền và thế gia đã hình thành thế cân bằng.

Mối quan hệ cân bằng này duy trì gần hai mươi năm.

Cảnh Minh Đế muốn tiến thêm một bước, ông, Thượng Quan thừa tướng xuất thân hàn môn, Ngự sử Từ đại nhân, Hình bộ Thượng thư Trương đại nhân và những người đang ở trong Ngự Thư phòng, những quan viên xuất thân từ tầng lớp thấp nhất, đều nhìn thấy hy vọng ở trên người Diệp Tỉnh Tâm.

Nhìn thấy hy vọng để bá tánh có thể thoát khỏi thế gia, trở mình đứng dậy.

Chính là bởi vì Hoàng đế dẫn đầu, có chí hướng như vậy, Thượng Quan thừa tướng và vài vị đồng liêu mới dám thẳng thắn trước mặt Hoàng đế.