Ánh mắt của Hoàng đế và vô số đại thần khiến Diệp Tỉnh Tâm đang bị nhìn chằm chằm cảm thấy lo lắng, căng thẳng đến mức hóa thân thành gà mái đang kêu: [Á cạc cạc... Hệ thống hệ thống, tại sao những người này đều nhìn ta.]
[Muốn chết quá, ta đã làm chuyện gì trời đánh sao? Biểu cảm của họ là sao vậy?]
[Ta sợ quá, mẹ ơi cứu con. Hu hu hu...]
Diệp Tỉnh Tâm rụt cổ giả làm chim cút, mũi bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hôi. Mùi hôi còn có xu hướng càng ngày càng nồng.
Diệp Tỉnh Tâm suýt nữa đưa tay lên che mũi.
[Hôi quá, giờ này ai lại thả rắm vậy?]
[Thật là không hiểu chuyện!]
Mắt liếc thấy mặt Từ đại nhân đỏ bừng, xấu hổ muốn chết ngay tại chỗ, đầu nhỏ của Diệp Tỉnh Tâm suy nghĩ một giây.
Hiểu rồi.
[Ta còn tưởng rằng Hoàng thượng và văn võ bá quan nhìn về phía ta, hóa ra là bị choáng trước cái rắm khoai lang của Từ đại nhân.]
[Uy lực lớn vậy sao? Đều ngửi thấy hết rồi hả?]
Từ đại nhân: ...
Ông ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Tỉnh Tâm, đôi mắt phun lửa suýt thiêu chết kẻ không ra gì mang tên Diệp Tỉnh Tâm này.
Dám lấy cái rắm của ông ta làm lá chắn cho việc làm sai trái của mình, đúng là… Đúng là... Đồ tiểu nhân vô liêm sỉ!
Từ đại nhân thầm mắng, cả sáng nay, lửa giận tích tụ trong bụng khiến ông ta suýt tức đến mức ngất xỉu.
Cơ thể lảo đảo.
Từ Trường Ngọc nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ông nội của mình, âm thầm đưa ông ta ra khỏi điện.
Lúc trở về lại đúng lúc bị Diệp Tỉnh Tâm liếc nhìn, hắn chợt cảm thấy không ổn.
[Oa, sợ hôi đến mình, cháu trai này còn đưa đi thật xa, chậc chậc, tình cảm ông cháu rẻ mạt này, cũng chỉ đến thế mà thôi.]
Hệ thống: [Không ngờ một cái rắm cũng là một khảo nghiệm.]
Diệp Tỉnh Tâm tán thành gật đầu.
Cảm nhận được ánh mắt chăm chú phía sau lưng mình, Từ Trường Ngọc bồn chồn.
Thầm mắng trong lòng, Diệp Tỉnh Tâm này đúng là không phải một người an phận!
Mọi người rất tán thành.
Cũng không biết là ai đặt cái tên khiến người ta yên tâm như vậy cho nàng, kết quả lại cứ làm ra những chuyện khiến người ta phiền lòng.
Thật là phí hoài hai chữ “Tỉnh Tâm”.
Thiên lôi giúp Cảnh Minh Đế phân biệt được ai nói dối, Hiên Viên Vu bị thái y dùng ngân châm đâm tỉnh.
Còn chưa kịp đau lòng vì mình đã mất hết răng cửa, một nghiên mực đã ném về phía mặt hắn ta.
Trúng ngay môi dưới.
Hắn ta lại nghe thấy âm thanh quen thuộc, răng vỡ vụn.
“Hiên Viên Vu, ngươi còn gì muốn cãi nữa?”
Cảm giác tê dại khắp người khiến Hiên Viên Vu tỉnh táo lại, hắn ta quỳ rạp xuống đất.
“Hoàng thượng, vi thần... Vi thần oan uổng!”
“Ầm ầm!”
Lại một tiếng nữa vang lên.
Trong đám mây đen còn chưa tan trên trời, lại xuất hiện một tia sét.
Tia sét này nhỏ hơn lần trước rất nhiều, tiếp tục rẽ ngoặt đánh vào người Hiên Viên Vu.
Cơ thể co giật, hắn ta mới hiểu ra nguyên nhân mình ngất xỉu lúc trước.
Nỗi sợ hãi to lớn xông lên mặt, môi hắn ta mấp máy, hai chiếc răng cửa hàm dưới rụng ra khỏi miệng, rơi xuống đất cùng với máu.
Phát ra hai tiếng “bộp” nhỏ.
Các đại thần đứng phía trước cẩn thận nhìn Hiên Viên Vu với khuôn mặt co giật vì bị điện giật.
Phát hiện chẳng biết từ lúc nào hắn ta đã mất răng cửa hàm trên.
Răng cửa hàm dưới cũng rụng mất hai cái, môi trên môi dưới đều đang hở.
Đây đây đây... Bọn họ lặng lẽ nhìn về phía sau.
Lại là do Diệp Tỉnh Tâm làm ra phải không!
Cũng không biết Hiên Viên thế tử chọc phải vị ôn thần này thế nào.
Diệp Tỉnh Tâm tinh mắt, nhìn thấy chiếc răng lẫn máu kia, trong lòng kêu lên: [Hệ thống, thủ pháp của Hoàng thượng quá siêu, một nghiên mực làm...]
Đột nhiên nhìn thấy hàm trên không còn răng của Hiên Viên Vu, Diệp Tỉnh Tâm trợn to mắt.
Cảm thán, [Làm cho Hiên Viên thế tử mất một hàm răng.]
[Độ chính xác này, lực công kích này, tuyệt vời!]
Cảnh Minh Đế: ...
Các vị đại thần: ...