Miệng Quạ Của Ta Bị Văn Võ Cả Triều Nghe Thấy

Chương 15

Trừ khi bọn họ điên rồi mới để quả bom hẹn giờ này cứ ở lại triều đình.

Từ Trường Ngọc nghiêng đầu nhìn Diệp Tỉnh Tâm vẫn còn đang âm thầm hưng phấn mà không hề hay biết gì, cũng muốn ôm trán.

Người dị giới này có vẻ không được thông minh lắm.

Diệp Tỉnh Tâm vừa nói như vậy, Cảnh Minh Đế phát hiện mình đúng là có hơi phối hợp với nàng.

Ho khan một tiếng, quyết định sau này nên kín đáo một chút thì hơn.

Bên phía nhà xí, sau khi thoải mái giải quyết xong, toàn thân nhẹ nhõm, lại phát hiện mình không mang theo giấy vệ sinh, Từ đại nhân đang không biết nên làm thế nào cho phải.

Đột nhiên nhận được giấy vệ sinh do tiểu thái giám đưa tới.

Từ đại nhân cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, sau khi trở về thì đứng ở vị trí ban đầu của mình.

Trương đại nhân thì thầm kể lại chuyện vừa xảy ra cho ông ta, ông ta gật đầu.

Lúc này bụng lại đột nhiên phát ra một tiếng “ùng ục”.

Từ đại nhân cứng đờ.

Đỉnh đầu là ánh mắt im lặng nhưng đề phòng của Hoàng đế, với trái tim đau khổ vạn phần, bất đắc dĩ lại đứng ra ngoài điện.

Gió mát thổi tới, Từ đại nhân rùng mình.

Hệ thống: [Từ đại nhân làm sao vậy? Ngồi xổm đến mức chân mềm nhũn sao?]

Diệp Tỉnh Tâm nhìn ra ngoài, gió mát xuyên qua cửa điện phả vào mặt nàng.

Nàng làm như hiểu ra nói: [Không có gì to tát, chỉ là gió thổi mông lạnh thôi.]

[Vừa nãy Từ đại nhân có thể nhịn được một canh giờ, khó khăn trước mắt chẳng là gì với ông ta.]

Đang muốn xê dịch mông, để gió không thổi tới được, Từ đại nhân: ...

Khóe miệng Hoàng đế giật giật: ...

Từ Trường Ngọc không nhịn được nghe thêm nữa: ...

Vốn không định phối hợp với Diệp Tỉnh Tâm, do dự hồi lâu, cuối cùng Cảnh Minh Đế vẫn cho tiểu thái giám đưa một bộ trang phục cho người đã tận trung vì nước nhiều năm như Từ đại nhân.

Lâm công công trở về rất nhanh, đồng thời mang về bằng chứng mà Vương đại nhân đã nói.

—— Một người bị thương khá nặng.

Người này là hộ vệ của vương phủ, khi nhận mệnh làm việc thì vì phạm sai lầm nên bị Hiên Viên Vu hạ lệnh diệt khẩu.

Sau khi kịp thời chạy trốn thì được Vương đại nhân cứu, bây giờ đã trở thành bằng chứng ông ta tố cáo Hiên Viên Vu.

Sự việc đến nước này, tên hộ vệ bị đẩy ra phía trước nói hết chuyện Hiên Viên Vu phân phó gã ra.

Chỉ trời thề đất, nói nếu mình có nửa câu nói dối, nhất định sẽ bị trời đánh.

Diệp Tỉnh Tâm: [Đúng vậy, ai nói dối người đó sẽ bị trời đánh.]

Cảnh Minh Đế vốn còn có chút nghi ngờ, kết quả câu nói này của Diệp Tỉnh Tâm vừa dứt, đợi mãi bên ngoài không có động tĩnh gì.

Tâm tư Cảnh Minh Đế xoay chuyển, nhìn về phía Hiên Viên Vu.

"Ngươi còn gì muốn nói không?"

Hoàng đế hỏi, Hiên Viên Vu bất đắc dĩ phải mạo hiểm mất đi chiếc răng cửa cuối cùng để mở miệng: "Hoàng, thần oan uổng!"

"Hắn vu oan..."

Còn chưa dứt lời, trên trời “ầm ầm” một tiếng.

Bầu trời vừa còn đang quang đãng bỗng dưng lại thay đổi bất ngờ, một đám mây đen trôi tới với tốc độ không thể tưởng tượng nổi.

Khiến Từ đại nhân đang đứng ở ngoài điện ngây ra như phỗng.

Trời đánh thật sao?

Vừa nghĩ vậy, một tia chớp đánh tới, chiếu sáng hơn nửa bầu trời tối om.

Từ đại nhân đã già, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bị Từ Trường Ngọc đứng ở hàng sau đưa tay kéo vào trong điện.

Chỉ phút chốc, sấm sét đã giáng xuống.

Ngay trước khi rơi xuống đất trước điện Kim Loan, dưới ánh mắt kinh hãi của đông đảo đại thần và Hoàng đế.

Rẽ ngoặt chín mươi độ, đánh vào người Hiên Viên Vu đang quỳ ngay chính giữa.

"Á..."

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp cả điện.

Toàn thân run rẩy, tứ chi co giật, Hiên Viên Vu bị đánh ngất xỉu tại chỗ.

Tiếng sấm dần dần ngừng lại.

Mọi người cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, nhìn về phía nơi Diệp Tỉnh Tâm đang đứng.

Vị này…

Vị này…

Đúng là thần.

Sấm sét cũng có thể điều khiển.