Diệp Tỉnh Tâm hơi hưng phấn, đứng ở hàng sau nên nàng phải nghển cổ lên nhìn về phía trước.
[Haha, ta đã nói rồi mà, bọn họ sẽ đẩy người chết thay ra mà.]
[Chỉ không ngờ thật sự là Vương đại nhân, ông ta quá thảm.]
[Làm chó cho người ta đã đành, lại còn mất luôn cả mạng, cũng không biết những đại thần ủng hộ An Hòa Vương sẽ nghĩ thế nào.]
Những đại thần ủng hộ An Hòa Vương: ...
Nghĩ thế nào à, bọn họ đang nghĩ!
Vương đại nhân được nhắc nhở, dựa theo lời của Diệp Tỉnh Tâm định mở miệng.
Lúc này quản gia phủ An Hòa Vương lại lấy ra chứng cứ ông ta tham ô hối lộ, hãm hại đồng liêu, dung túng con trai đánh chết người giữa đường.
Cảnh Minh Đế vừa nhìn thì lập tức sôi máu.
"Đánh cả nhà Vương Minh Xương vào thiên lao, chọn ngày xử trảm."
Vương đại nhân trở thành con cờ bỏ đi, còn được tặng kèm quả xử trảm tam tộc, làm sao ông ta cam tâm cho được.
Mắt đỏ ngầu, ngón tay chỉ vào Hiên Viên Vu.
"Hoàng thượng, Hiên Viên thế tử phái người gϊếŧ chết dân chúng đến kinh thành cáo trạng, chứng cứ ở trong thư phòng của lão thần, xin Hoàng thượng phái người đến tìm."
Diệp Tỉnh Tâm: [Ây dà, chó cắn chó, một mồm lông.]
Chúng đại thần: ...
Miệng quạ nhà ngươi, câm miệng!
Vương đại nhân bị lôi xuống, Lâm công công dẫn người đến phủ đệ của lão ta lục soát chứng cứ.
Hoàng đế ngồi trên cao, nhìn Diệp Tỉnh Tâm đang đảo mắt khắp nơi.
Vừa xoa huyệt thái dương vừa thở dài.
Diệp Tỉnh Tâm thấy Từ đại nhân mãi không về, nghi ngờ: [Hệ thống, Từ đại nhân ở trong nhà xí cũng đã một canh giờ rồi nhỉ? Sao ông ta vẫn chưa quay lại?]
Cảnh Minh Đế nhìn quanh điện Kim Loan, đúng là không thấy bóng dáng Từ đại nhân.
Nghĩ đến thân thể đã cao tuổi của ông ta, không khỏi lo lắng.
Hay là xảy ra chuyện gì rồi?
[Chẳng lẽ là xui xẻo bị rơi...]
Còn chưa nói xong, tay áo đã bị đồng liêu bên cạnh kéo nhẹ.
Diệp Tỉnh Tâm không quen người này lắm, nhưng biết vị trí ban đầu của hắn cách nàng một người.
Bây giờ đột nhiên đứng bên cạnh nàng, nàng khẽ hỏi: "Huynh đài có chuyện gì muốn nói sao?"
Từ Trường Ngọc ho khan một tiếng, dưới sự chú ý vô hình của mọi người, chậm rãi mở miệng: "Diệp đại nhân, ta nghĩ ông ta sẽ trở lại nhanh thôi, ngươi nói xem có đúng không?"
Diệp Tỉnh Tâm gật đầu.
Từ Trường Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
Ông hắn già lắm rồi, nếu rơi xuống hố xí, thật sự là không hay, sợ làm tổn thương thân thể.
Có hắn ngăn cản kịp thời, coi như ông nội đã thoát nạn.
Hoàng đế cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng phái tiểu thái giám đến nhà xí xem tình hình của Từ đại nhân.
Kết quả lúc này ——
[Hệ thống, lúc Từ đại nhân lên triều, chắc là không mang theo giấy vệ sinh đâu nhỉ?]
Hệ thống: [Thông thường lên triều cũng chỉ một lúc thôi, đám đại thần này rất sĩ diện, cho dù có muốn đi vệ sinh cũng sẽ không ở nhà xí trong hoàng cung.]
[Vậy ngươi nói xem... Có khi nào Từ đại nhân không mang theo giấy vệ sinh không?]
Các vị đại thần: ...
Cái này mẹ nó thật sự là có lý.
Từ Trường Ngọc sờ sờ mũi, ông hắn không quay lại là vì vậy sao?
Hoàng đế day trán, lại gọi tiểu thái giám tới.
Sai hắn ta lấy giấy vệ sinh đưa qua.
Quan sát thấy tình hình này, Diệp Tỉnh Tâm thầm kêu lên trong lòng: [Hệ thống hệ thống, Hoàng thượng sai người đưa giấy vệ sinh cho Từ đại nhân kìa, ta và Hoàng thượng tâm linh tương thông thế sao?]
Hệ thống: [Có vẻ thế.]
[Ký chủ, đây có tính là ngươi đoán được tâm tư của Hoàng đế không?]
Diệp Tỉnh Tâm suy nghĩ: [Trong tiểu thuyết, những người như ta đều là đại thần thân cận bên cạnh Hoàng đế mấy chục năm, địa vị cao mới có đãi ngộ này.]
[Ta còn trẻ đã điểm sáng kỹ năng này rồi sao?]
[Vậy có phải sau này ta cũng có thể làm quan lớn, đạt đến đỉnh cao nhân sinh không?]
Các vị đại thần: ...
Ngươi nằm mơ đi!
Miệng quạ nhà ngươi chuyên gây họa như vậy, cả đời cũng đừng hòng làm quan lớn.