"Diệp đại nhân."
Chu Lâm ngồi đối diện Diệp Tỉnh Tâm.
"Chu đại nhân tìm Diệp mỗ có việc gì?"
Hình như hai người họ không thân thiết lắm thì phải, Diệp Tỉnh Tâm thầm lẩm bẩm.
Chu Lâm cười: "Diệp đại nhân đi theo ta lên lầu, nơi đây không phải chỗ để nói chuyện."
Diệp Tỉnh Tâm nhìn trái nhìn phải, đi theo Chu Lâm lên phòng bao trên lầu.
Trước khi đi, không quên bảo tiểu nhị mang theo cả bánh ngọt trên bàn nàng lên.
Đợi đến khi trong phòng yên tĩnh lại, Chu Lâm đi thẳng vào vấn đề: "Chắc Diệp đại nhân cũng đã nghe nói chuyện một tháng trước, tại hạ tra được tung tích của dư nghiệt tiền triều ở kinh thành."
Diệp Tỉnh Tâm thành thật lắc đầu.
Còn ân cần giải thích: "Diệp mỗ ở trong phủ suốt ngày, chưa từng nghe nói chuyện này."
Chu Lâm nghẹn họng.
Linh hồn dị thế này, quá thật thà.
Bỏ qua chủ đề này, Chu Lâm lấy lệnh bài thiên tử mà Cảnh Minh Đế đưa cho hắn ta ra.
Lệnh bài được hắn ta đặt trước mặt Diệp Tỉnh Tâm.
"Đây là lệnh bài bệ hạ chuẩn bị cho hai chúng ta, để thuận tiện làm việc. Phân phó hai chúng ta phải tìm ra tung tích của dư nghiệt tiền triều, đồng thời bắt giữ bọn chúng trong vòng năm ngày."
Diệp Tỉnh Tâm cầm lệnh bài vàng óng ánh, khắc họa hình rồng vàng, hít một hơi: "Năm ngày á?"
"Đúng."
"Nếu Diệp đại nhân làm tốt, thăng quan phát tài, nhất định có phần của Diệp đại nhân."
Diệp Tỉnh Tâm yếu ớt hỏi: "Vậy nếu ta không làm tốt thì sao?"
Chắc ông sếp này sẽ không chém đầu đâu nhỉ???
Chu Lâm mỉm cười: "Diệp đại nhân xuất thân từ nhà thương nhân nhỏ bé, tuy là Trạng Nguyên mà mọi người ngưỡng mộ, nhưng trong triều không có chỗ dựa, nếu lại bị bệ hạ từ bỏ, nhiều năm đèn sách khổ đọc của Diệp đại nhân, e là sẽ uổng phí."
Diệp Tỉnh Tâm nắm chặt lệnh bài, do dự khó quyết.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, vẫn đẩy lệnh bài trở lại.
Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Chu Lâm, Diệp Tỉnh Tâm nở một nụ cười, lấy hết can đảm nói: "Diệp mỗ tài hèn sức mọn, có thể thi đỗ Trạng Nguyên đã dùng hết vận may cả đời, còn việc thăng quan phát tài, đương nhiên là Diệp mỗ muốn, nhưng năng lực không phù hợp, dễ dàng cản trở. Nếu Chu đại nhân muốn mượn việc này để thăng quan thì phải nói rõ với sếp… Với Hoàng thượng, đổi một người cộng sự lanh lợi cho ngươi, Diệp mỗ sẽ không tham gia nữa."
Nói xong, đặt lệnh bài xuống, định đứng dậy rời đi.
Chu Lâm kịp thời kéo tay nàng lại.
Thân hình Diệp Tỉnh Tâm mảnh mai, bị kéo không mạnh lắm, loạng choạng ngã trở lại chỗ ngồi.
Cũng trúng ngay chỗ mép ghế gỗ có một cái dằm gỗ nhỏ dựng đứng lên.
Vừa hay mông của Diệp Tỉnh Tâm ngồi lên, đau đến mức nàng "Á" lên một tiếng.
Đau đau đau…
Diệp Tỉnh Tâm muốn che mông, nhưng nàng là con gái, dù sao cũng hơi xấu hổ khi ở trước mặt nam nhân.
Cố nén lại.
Ngẩng đầu trừng hung thủ vài cái, vẫn không nguôi giận.
Giận dữ hỏi: "Chu đại nhân, ngươi có biết bị thương ở mông đau cỡ nào không?"
Chu Lâm sờ sờ mũi: "Xin lỗi, là ta mạo phạm."
Diệp Tỉnh Tâm nhỏ giọng: "Xin lỗi có ích gì, phải đau hơn ta mới được."
Tay chống hông, trong lòng Diệp Tỉnh Tâm giàn giụa nước mắt.
[Hệ thống, bị thương ở chỗ nhạy cảm như mông, ta là người cần che giấu thân phận, phải làm sao để nhổ nó ra đây.]
Trong hoàng cung, Cảnh Minh Đế đang phê tấu chương chợt khựng tay.
Diệp ái khanh, mông bị thương sao?
Cảnh Minh Đế gọi Lâm công công đến, bảo ông ấy đưa một y nô đến chỗ Diệp Tỉnh Tâm.
Lâm công công lĩnh mệnh rời đi.