Game Mô Phỏng Trực Tiếp, Ta Chỉ Diễn Một Lần

Chương 12: Hiện trường án mạng

Chương 12: Hiện trường án mạng

Khi Vệ Thanh Chính đến hiện trường, thi thể đã bắt đầu phù to, mùi hôi thối lan khắp cả phòng và hành lang bên ngoài.

Những người đứng xem đã sớm tản đi vì mùi thối, chung quy là cái mùi này, nếu bị bám vào thì dù có giặt sạch đến mấy vẫn cảm giác còn mùi.

“Người báo án đâu?” Vệ Thanh Chính dùng khẩu trang vải che miệng mũi lại, vì thực tế mùi kia quá tuyệt diệu, đợi khi thích nghi một lúc thì anh ta mới quay sang hỏi vị cảnh sát nhân dân bên cạnh.

Họ là tổ trọng án, còn cuộc gọi báo án là do cảnh sát nhân dân khu vực gần đó nhận được.

Hiện giờ pháp y đã vào hiện trường để điều tra, anh ta quyết định hỏi người báo án trước rồi mới vào hiện trường xem tình hình cụ thể.

Người báo án là một người đàn ông trung niên, khi cảnh sát nhân dân duỗi tay kéo cánh tay ông ta dẫn về phía trước, ông ta thuận thế bước lên, cố chịu mùi hôi thối nói: "Là tôi báo án, tôi là ông chủ cửa hàng phía dưới, mấy ngày nay xung quanh đều hôi không chịu được, tôi lần theo mùi phát hiện là tỏa ra từ căn hộ trên lầu, bèn tới gõ cửa định thương lượng, để người sống ở đây dọn dẹp vệ sinh."

"Mà người sống trong nhà này không mở cửa, nên ông phá cửa nhà người ta hả? Phát hiện chủ căn phòng đã chết nên báo cảnh sát đúng không?" Vệ Thanh Chính nhíu mày nhìn ông chủ cửa hàng mặt mày hung tợn, cánh tay có xăm hình Thanh Long.

Người thế này, hành xử như tên lưu manh là chuyện rất bình thường.

Người đàn ông trung niên giật giật khóe miệng, tránh ánh mắt của Vệ Thanh Chính: "Chỉ... chỉ là tôi nghĩ, người đó có phải đang ngủ không, không ngờ... Chết rồi..."

Trước đây ông ta từng làm vài việc trộm vặt, cộng thêm việc có quen biết vài kẻ giang hồ, nên mới nghĩ vào nhà "nói lý lẽ".

Vệ Thanh Chính gật đầu, anh ta nhìn dấu chân trên đất, rồi lại nhìn vết sơn bị tróc bên cạnh ổ khóa: "Dấu giày là của ông, còn sơn này thì sao?"

Người đàn ông trung niên tiến lên nhìn một cái: "Sơn là do tôi không quen mở khóa, bực quá đập cửa hai lần làm tróc."

"Vậy cửa này, đã được đóng lại cẩn thận sao?" Vệ Thanh Chính hỏi.

Người đàn ông trung niên gật đầu.

Vệ Thanh Chính phất tay bảo chủ tiệm xăm rời đi.

Đồng đội ghi chép phía sau bước tới: "Cửa không có dấu vết bị phá hoại, vậy có thể là người quen gây án?"

Vệ Thanh Chính không nói gì, mà tiếp tục quan sát cảnh tượng trong phòng.

Pháp y bên này đang lật tấm chăn trên người nạn nhân, nước đen vàng thấm đẫm tấm chăn.

Nạn nhân nằm ngửa trên giường, toàn thân rữa nát bốc mùi, máu thịt nhầy nhụa.

Khi thấy cảnh tượng này, vị cảnh sát trẻ đi theo sau Vệ Thanh Chính lập tức tông cửa xông ra.

Ba giây sau, âm thanh nôn mửa liên tục vang lên.

Ngay cả pháp y đã trải qua trăm trận trong phòng, cũng tái mặt, nhíu mày khựng lại mấy giây.

Vệ Thanh Chính cố chịu đựng cảm giác khó chịu do thị giác gây ra, ánh mắt dán chặt vào thi thể Chu Cường trên giường.

Theo kinh nghiệm của anh ta, nạn nhân đã chết hơn năm ngày, do những ngày này thời tiết nắng ráo nên thi thể mới phân hủy bốc mùi.

Thêm vào đó là những vết thương hình vòng cung dày đặc như vảy cá trên cơ thể, toàn bộ hiện trường thảm thương không thể nhìn.

Trực giác đầu tiên của anh ta là báo thù, hoặc hung thủ là một tên biếи ŧɦái có tố chất tâm lý cực kỳ vững vàng.

Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Vệ Thanh Chính trở nên khó coi cùng cực.

Nếu không nhanh chóng bắt được loại người này về quy án, mà còn để hắn tiếp tục hoạt động ở Giang Thành, thì thời gian tới sẽ tiếp tục xảy ra nhiều vụ tương tự.

Hoặc nói cách khác, có thể hoặc đang xảy ra.

Cảnh sát hình sự khó chịu nôn mửa lúc nãy đã lấy lại tinh thần bước từ ngoài cửa vào, sắc mặt khó coi nhìn Vệ Thanh Chính: "Anh Vệ, anh có manh mối gì không? Chúng ta nên bắt đầu từ đâu?"

Vệ Thanh Chính nhìn vào trạng thái thi thể, ánh mắt dừng lại ở các vết thương trên tứ chi, quay sang hỏi đồng nghiệp pháp y: "Nguyên nhân tử vong của nạn nhân được phán đoán sơ bộ là gì?"

Pháp y bỏ tấm chăn trong tay xuống sau đó nhìn Vệ Thanh Chính: "Chúng tôi kiểm tra sơ bộ thì nguyên nhân tử vong của nạn nhân là do mất máu quá nhiều, các động mạch chủ trên tứ chi của anh ta đều bị cắt đứt. Nạn nhân khi còn sống đã bị trói, còn bị hành hạ đến khi mất máu quá nhiều mà tử vong."

"Còn thời gian tử vong?" Vệ Thanh Chính hỏi tiếp.

Pháp y suy ngẫm một chút, nhìn thi thể nói: "Có lẽ là vào khoảng năm ngày trước, tức là từ 12 giờ đêm ngày 21 đến 6 giờ sáng ngày hôm sau, thời gian cụ thể thì cần phải giám định tử thi mới rõ."

Vệ Thanh Chính khẽ gật đầu, ra hiệu cho pháp y tiếp tục, còn anh ta thì bắt đầu kiểm tra hoàn cảnh xung quanh.

Vị cảnh sát theo sau anh ta, cả hai đồng thời điều tra.

Vệ Thanh Chính có thể cảm nhận rõ, hung thủ là một người có trình độ văn hóa nhất định và khả năng phản trinh sát.

Bởi vì ngoài những dấu vết ẩu đả trong phòng, tất cả dấu vết còn lại đều chỉ thuộc về người chết.

Anh ta đeo găng tay rồi kéo rèm cửa, ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào.

Ánh mắt của Vệ Thanh Chính dừng lại ở ban công lớn nhà Chu Cường, phía trên có trồng vài cây hoa cỏ, mấy ngày nay không được chăm sóc nên đã héo úa khá nhiều, trông có phần hoang vu.

Theo điều tra ghi chép, người chết đã mua căn nhà này vài tháng trước, những cây hoa cỏ héo úa này rất có thể là do chủ cũ để lại.

Anh ta quay người ra khỏi phòng khách, đứng trên ban công.

Phía ngoài ban công là đường đi, hai người di chuyển, ánh mắt Vệ Thanh Chính dừng lại ở những điểm nhô nhỏ trên tường.

Anh ta ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra các dấu vết trên đó.

Cuối cùng anh ta xác nhận, hung thủ đã xâm nhập vào nhà Chu Cường từ nơi này.

"Triệu Thăng, cậu đi điều tra các mối quan hệ xã hội của Chu Cường, thu thập các video giám sát trong khu vực gần đây, kiểm tra video vào khoảng thời gian rạng sáng ngày 21, điều tra những người tình nghi, sau đó hỏi thăm những người xung quanh xem mấy ngày nay có ai lưu lại tại khu vực này không." Vệ Thanh Chính đứng dậy, nhanh chóng ra lệnh cho đồng nghiệp phía sau.

Triệu Thăng gật đầu, quay người rời đi.

Vệ Thanh Chính đứng ở chỗ này, nhìn về phía phòng ngủ chính của Chu Cường.

Anh ta có linh cảm, mình đã gặp phải một đối thủ khó nhằn.

Anh ta lại quan sát hiện trường một lát, khi nhận được tin tài sản trong nhà người chết đã bị mất hết, Triệu Thăng cũng mang thông tin về các mối quan hệ xã hội của Chu Cường đến.

Vệ Thanh Chính nhìn vào hồ sơ của một kẻ cũng có xuất thân từ Lâm Thành, đồng thời cũng bị cảnh sát Lâm Thành truy nã giống như Vương Thuận, có thể xưng là cùng hung cực ác, đáy lòng bỗng nảy ra một ý nghĩ.

Liệu hai vụ án có phương thức gây án khác nhau này do cùng một hung thủ gây ra hay không?

Anh ta nhìn theo người bị pháp y thu dọn thi thể, khiêng ra khỏi phòng, cúi xuống kiểm tra cách buộc dây trên giường.

Trong vụ án vứt xác bên sông trước đó, khi họ nhặt được dây buộc của túi đựng xác, anh ta vẫn nhớ rõ cách buộc của nó.

Anh ta so sánh một chút, cách buộc giống nhau.

Nhưng điều này không dễ chứng minh, hai vụ án có thể điều tra chung.

Bởi vì cách buộc dây của đối phương, là phương pháp mà nhiều người hay sử dụng trong trong đời thường.

Nếu muốn điều tra chung, anh ta cần phải tìm thêm chứng cứ.

Anh ta quay người, lên xe của đội cảnh sát hình sự.

Anh ta quyết định bắt đầu từ phía Lâm Thành.

Nếu đều có điểm chung là địa chỉ nơi chốn, vậy xuống tay kế tiếp, có lẽ hung thủ vẫn sẽ ra tay với người đến từ Lâm Thành.

Đặc biệt là những người có liên quan đến án mạng.

Anh ta nhanh chóng bảo người liên hệ với cảnh sát Lâm Thành, phối hợp điều tra những người có thể đã trốn sang Giang Thành.

Giang Thành có cảng, dân số lại đông đúc, hai năm gần đây đang ở thời kỳ phát triển, hung thủ rất có thể sẽ tìm đối tượng tương tự để ra tay.

Đặc biệt là những người quen biết với Vương Thuận và Chu Cường.



Diệp Tang Tang không biết Vệ Thanh Chính đã bắt đầu điều tra từ phía Lâm Thành, sau khi xác nhận cảnh sát đã phát hiện thi thể, cô điều tra thông tin về Tưởng Kiến Sinh thông qua một vài đường dây nhất định.

Cô có chút mong chờ, nếu không phải vì nhiệm vụ không cho phép thì có lẽ cô đã gửi một bức thư cho Vệ Thanh Chính để báo trước về hoạt động của mình.

Nghĩ tới hành vi của bản thân, Diệp Tang Tang chợt nhớ lại, hình như bác sĩ điều trị cho cô từng nói, đây là đặc điểm của những phần tử cực kỳ nguy hiểm.

Cũng chính là đặc điểm của tội phạm có IQ cao, bao gồm cả hành vi quay về hiện trường vụ án của chính mình.

Cô sờ mũi, cảm thấy hơi chột dạ vì hành động cãi lại bác sĩ của mình.

Có vẻ như, cô thực sự có chút không được bình thường.

Sau khi suy nghĩ kỹ, cô bắt đầu tìm cơ hội tiếp cận Tưởng Kiến Sinh để phát động nhiệm vụ.

Lần này khác với lần trước, lần này ắt hẳn Diệp Tang Tang đã đoán được phương thức gây án.

Vương Thuận là người đã đánh chết con gái của Tôn Bân, Chu Cường là kẻ đã làm nhục cô bé.

Diệp Tang Tang vốn chẳng tin Chu Cường chỉ gây ra một vài vết thương.

Người này cũng biếи ŧɦái như cô, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha con mồi của mình.

Con người luôn có xu hướng tự tô điểm chính mình.

Nên trước mặt bố của nạn nhân, anh ta chắc chắn tránh nặng tìm nhẹ.

Về việc tại sao không đánh gãy tay chân của Chu Cường, Diệp Tang Tang đoán là do Tưởng Kiến Sinh hoặc Vương Chí làm.

Đánh gãy tay chân và phân xác sau đó, hai người này mỗi người tương ứng với một việc.

Nhưng vẫn chưa rõ cụ thể họ tương ứng với việc nào.

Diệp Tang Tang muốn thử trò đánh gãy tay chân trước, vì cô là người thích "khổ trước sướиɠ sau", việc đánh gãy tay chân với cô mà nói là lựa chọn ít kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn, đối với cô thì đó là "khổ".

Điều khiến Diệp Tang Tang bất ngờ là, trong hai ngày này Lâm Thục đã có sự thay đổi.

Tâm trạng của cô ấy rõ tốt hơn một chút, khi Diệp Tang Tang về nhà còn được ăn cơm tối.

Mặc dù đã nhảy tua nhanh tuyến thời gian đã mấy lần, nhưng Diệp Tang Tang vẫn cảm nhận được, từ tận đáy lòng cô ấy đã có sự thay đổi.

Cô không hiểu những cảm xúc này cho lắm.

Tuy nhiên cô có trí tuệ, biết là do mối thâm thù được báo.

Cô nghĩ, hẳn đôi vợ chồng này rất yêu con gái họ.

Nghĩ đến từ "yêu", trong lòng Diệp Tang Tang dấy lên chút khác thường, vì cô không biết phải lý giải nó ra sao.

Đối với cô mà nói, cảm xúc là một vật rất quý giá.

Cô chưa bao giờ mất đi nó, nhưng khi cô nhìn thấy biểu cảm trên mặt bác sĩ lúc nhắc đến nó, cô cảm thấy đó là một thứ tốt.

Quý giá, hiếm hoi, chưa biết.

Điều này đủ để kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự tò mò của Diệp Tang Tang.

Còn về tò mò, đó là thứ duy nhất được gọi là cảm xúc mà Diệp Tang Tang sở hữu.

Biểu hiện của Lâm Thục cũng giúp cô hiểu thêm về những thứ này.

Cô cảm thấy, đó là nguyên nhân thứ yếu khiến cô tham gia trò chơi.

Lý do chủ yếu là, để giải phóng sự "hứng thú" cuồng nhiệt bên trong nội tâm mình.

Mang theo tâm tình này, Diệp Tang Tang bắt đầu đi tìm Tưởng Kiến Sinh.

Nhiệm vụ ơi, cô đến đây.

Diệp Tang Tang nghĩ đến đây, tâm trạng cực kỳ tốt đẹp.

Tuy nhiên sự tốt đẹp đó, chỉ kéo dài đến khi cô nhìn thấy Vệ Thanh Chính.

Cảnh sát và tội phạm, là danh từ đại diện cho người bảo vệ trật tự và người tạo ra hỗn loạn.

Khi những người đối lập gặp mặt, chắc chắn không hề vui vẻ.