Chương 11: Chân tướng
"Vậy nên, có manh mối rồi sao?"
Diệp Tang Tang nhìn biểu cảm của Chu Cường, cúi đầu nhìn con dao phản chiếu ánh sáng màu trắng bạc mờ ảo, hờ hững mở miệng.
Chu Cường đang bị nhét giẻ lau trong miệng điên cuồng lắc đầu, gương mặt hung ác hiện rõ lúng túng và sợ hãi.
Chu Cường không phải kẻ ngốc, nếu Diệp Tang Tang đã lấy ra tấm ảnh đó, thì chắc chắn giữa hai người có mối liên quan, làm sao anh ta dám nói ra chuyện kia.
Nhìn cảnh này, khóe miệng Diệp Tang Tang khẽ nhếch lên một đường cong.
[Chị Tang cười một cái, sống chết khó đoán.]
[Vậy là quen nhau đúng không? Là quen nhau đúng không? Tôi rất tò mò.]
[Vẫn còn chối à, tiếc là miệng cứng đến mấy cũng không thắng nổi dao của chị Tang.]
Diệp Tang Tang tiến lên, cúi người nhìn anh ta, thản nhiên nói: "Biết đúng không?"
Dây nilon trói Chu Cường bị kéo căng, anh ta nhìn vào ánh mắt lạnh như băng, dường như muốn đâm xuyên qua mình của Diệp Tang Tang, lắc đầu theo bản năng.
Mũi dao màu bạc đâm vào lớp da thịt vừa bị xẻo, cơn đau thấu xương lan khắp khuôn mặt Chu Cường.
Cảnh này chỉ mình Diệp Tang Tang có thể thấy, cảnh trong phòng livestream đã bị làm mờ, Chu Cường đau đến nỗi đổ mồ hôi, híp mắt chẳng thấy gì.
Diệp Tang Tang ra tay lần này cũng không hề kéo miếng giẻ trong miệng Chu Cường xuống, mà vẫn tiếp tục động tác, từng nhát từng nhát một.
Chu Cường quả không hổ là tên cướp từng trải qua những cảnh tượng lớn, gϊếŧ hại không ít người, sau những nhát đao ban đầu cũng tuyệt nhiên không định nói ra.
Diệp Tang Tang cũng không tức giận, chậm rãi ung dung tiếp tục động tác.
Động tác tao nhã, xẻo da lóc thịt từng chút một.
Nỗi đau như dao cùn cắt da, Chu Cường đau đến mức đồng tử co giật, cả người không khống chế được mà run rẩy.
Cơ thể căng cứng khiến vết thương đã được băng bó ở tứ chi của anh ta nứt ra, máu đỏ tươi chậm rãi thấm ra ngoài.
Khi Diệp Tang Tang xuống tay đến nhát thứ mười lăm, lúc mũi dao chạm vào da, anh ta khóc than cầu xin tha thứ “Ư…ư…”, dốc sứ lắc đầu biểu thị mình xin tha.
Đến lúc này, trong lòng anh ta biết rất rõ nếu mình không nói, Diệp Tang Tang sẽ không tha cho mình.
Thay vì chết đi trong thống khổ tột cùng, anh ta chọn cách nói ra tất thảy những gì mình biết.
Chu Cường nghĩ đến chuyện kia, ánh mắt nhìn Diệp Tang Tang ngập tràn ác ý.
Diệp Tang Tang nghe thấy tiếng của Chu Cường, tay trái cầm dao nhấc lên, đặt lưỡi dao sắc bén vào cổ họng anh ta, tay kia kéo miếng vải trong miệng anh ta xuống.
"Nói đi, nếu nói ít quá, có thể tao sẽ không hài lòng..." Diệp Tang Tang rất rõ ràng, không hài lòng nghĩa là sẽ khiến anh ta đau đớn cực độ.
Chu Cường cảm nhận được áp lực từ cổ họng, từ bỏ ý định kêu cứu, nhìn Diệp Tang Tang, sợ hãi nói: "Tấm ảnh vừa rồi, là ảnh của vợ anh, hay là ảnh của con gái anh."
Vì mất nhiều máu, giọng anh ta suy yếu.
Diệp Tang Tang chăm chú nhìn anh ta: "Điều này không quan trọng, nói, lặp lại những gì mày đã làm."
Nếu đã nhắc đến con gái, Diệp Tang Tang liền khẳng định, Tôn Bân và Lâm Thục có một đứa con. Trong phòng thuê không có chút dấu vết gì của cô con gái, đều là người có văn hóa và trình độ, và cả việc họ chuyển từ Lâm Thành đến Giang Thành.
Hàng loạt những chuyện này, chắc chắn có liên quan đến con gái họ.
Cô cả gan suy đoán, con gái họ đã qua đời.
Đồng thời bốn người này, có mối liên hệ rất lớn với cái chết của con gái họ.
Chu Cường nhìn Diệp Tang Tang đang trầm tư, đã chắc chắn người vào ngày hôm đó chính là con gái của kẻ trước mặt, dù sao tuổi con bé đó còn nhỏ như vậy, anh ta suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: "Chuyện này... Chuyện này không thể hoàn toàn trách tôi được, là do con gái anh tự chuốc lấy xui xẻo, ban đêm còn đi ngoài đường..."
"Tiếp tục." Diệp Tang Tang nghe thấy Chu Cường dừng lại, bình tĩnh nói.
Trời sinh cô tính tình lạnh nhạt, sẽ không quá cảm thông hoặc đắm chìm trong cơn phẫn nộ vô biên bởi những gì Chu Cường đã làm.
Thấy Diệp Tang Tang thờ ơ như vậy, người bị mắng là vô nhân tính, xuống tay tàn nhẫn như Chu Cường cũng không nhịn được phải run rẩy.
Đợi cơn run qua đi, trong lòng anh ta lại trỗi lên một tia hy vọng, hy vọng Diệp Tang Tang vì không thể hả cơn giận nên tới báo thù, chứ không phải vì đau khổ và phẫn nộ.
Đáy lòng anh ta có một tia hy vọng, lời nói cũng dần trôi chảy hơn: "Anh biết đấy, bốn người chúng tôi ở Lâm Thành, đã gây ra một số vụ án, cảnh sát đã tra ra chúng tôi. Chúng tôi sợ bị bắt, nên hẹn nhau trốn đến Giang Thành..."
Bốn người mang theo đồ đạc của mình, mua vé tàu bỏ trốn trong đêm.
Nhìn thấy con gái của Tôn Bân, là một sự cố ngoài ý muốn, lúc đó cô bé đang đeo cặp sách, vì trời mưa nên định chui vào con hẻm nhỏ gần đó để trú mưa.
Trong khoảng thời gian bốn người họ trốn cảnh sát, đã lâu không chạm vào phụ nữ.
Cô bé rất giống Lâm Thục, vẻ ngoài thanh tú và mang nét tri thức, bốn người họ nhìn nhau một cái, rồi ra tay.
"Tôi đã định tha cho con bé, chỉ muốn thỏa mãn một chút thôi. Nhưng con bé cứng đầu quá, bị đánh gãy tay chân, còn thêm vết đao chém mà vẫn muốn bò khỏi hẻm." Chu Cường khó khăn ngẩng đầu lên nheo mắt nhìn sắc mặt của Diệp Tang Tang, thấy cô đang suy nghĩ, tiếp tục nói: "Chúng tôi sợ cô bé làm hỏng chuyện của mình, nên Vương Thuận đã dùng đá đập chết con bé, thật sự không phải tôi gϊếŧ, tôi..."
[A a a a a a! Khóc, lũ súc sinh này!!!]
[Tôi không muốn đồng cảm với Tôn Bân, nhưng nếu đổi lại là tôi, nếu đó là con gái tôi, tôi chắc chắn sẽ ra tay còn tàn nhẫn hơn…]
[Tôi đã khóc đến ướt đẫm mặt rồi, Tôn Bân chỉ mới hơn ba mươi tuổi, con gái anh ta mới bao nhiêu chứ... Nhiều nhất chỉ là cô bé khoảng mười hai mười ba tuổi, sao lũ súc sinh này có thể ra tay được chứ, hu hu hu hu…]
Dòng bình luận đầy tiếng than khóc, sau đó nghe Chu Cường nói đến mấy việc bọn chúng đã phân xác để không bị phát hiện thế nào, họ nghe mà kích động vô cùng.
Vốn có người cảm thấy không thoải mái vì Tôn Bân ra tay tàn độc, nhưng giờ phút này khi nhìn vào tình huống của Chu Cường, đáy lòng họ hoàn toàn không còn sót lại chút thông cảm Thánh Mẫu nào nữa.
Vì trước đây họ chỉ đọc được vài thông tin bằng văn bản trong những tư liệu về Chu Cường, nhưng giờ đây họ đang trực tiếp đối mặt với ác ý của anh ta.
Khi anh ta nhắc đến con gái của Tôn Bân, đáy mắt hiện lên vẻ hưng phấn, còn có cả sự không cam lòng.
Hưng phấn cái gì, không cam lòng cái gì, trong phòng livestream toàn người trưởng thành thì sao mà không hiểu được.
Rồi suy nghĩ đến việc Vương Thuận bị đập chết, cư dân mạng còn gì không rõ.
Lấy phương pháp của người, đáp trả lại cho người.
Đây là một người cha đang báo thù.
Chu Cường nói xong, liếʍ môi, trong mắt hiện lên một chút chưa thỏa mãn.
Anh ta nhìn về phía Diệp Tang Tang: "Tôi xin lỗi anh, tôi cũng không muốn như vậy, nhưng anh cũng là đàn ông, chắc anh cũng biết đôi khi chúng ta đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền sẽ không quan tâm. Tôi biết anh tức giận, tại đây tôi trịnh trọng xin lỗi anh, trong tủ tôi có hơn mười ngàn tệ, trong két còn có vài món trang sức bằng vàng. Anh đừng khách sáo, cứ lấy hết đi, trang sức vàng đó tặng cho vợ anh, coi như là đền bù cho các người."
Anh ta nói những lời này chủ yếu là vì Diệp Tang Tang trông có vẻ thờ ơ.
Có lẽ là do tình thương của một người cha dành cho con gái, hoặc là sự giận dữ vì lãnh thổ bị xâm phạm, nên đã chọn cách tìm anh ta báo thù.
An ủi một hồi, rồi hứa hẹn tiền bạc, hẳn có thể bỏ qua việc này.
Trong lòng anh ta nghĩ như vậy, nên đã mở miệng nói ra.
Những người xem trực tiếp tê cả da đầu, tam quan của Chu Cường đã méo mó đến mức cho rằng chỉ cần dùng tiền là có thể giải quyết triệt để chuyện này.
Không ít người phẫn nộ, bảo Diệp Tang Tang đừng để bị lừa.
Dù trong lòng họ cũng rất rõ, Diệp Tang Tang sẽ không bị cám dỗ bởi tiền trong trò chơi, bởi nó hoàn toàn vô dụng.
Nhưng họ vẫn lo sợ, lo sợ Diệp Tang Tang sẽ đổi ý, để tên súc sinh Chu Cường này thoát tội.
Chu Cường nói xong, tha thiết nhìn Diệp Tang Tang, tràn ngập khát khao và sợ hãi.
Chỉ có một tia ngoan độc dưới đáy mắt đã để lộ suy nghĩ trong lòng anh ta.
Là vai chính đang bị nhìn với ánh nhìn tha thiết và xin tha, Diệp Tang Tang cảm thấy hơi bực bội trong lòng.
Cô hiếm khi có cảm xúc như vậy, điều này khiến cô có cảm giác không thể kiểm soát bản thân.
Cô nhìn Chu Cường, nhìn vào nguồn cơn gây ra sự bực bội cho mình, dùng bàn tay đang đeo găng nhặt miếng giẻ nhét vào miệng anh ta.
"Ư ư ư ư." Chu Cường không muốn bị nhét giẻ, phát ra âm thanh phản kháng.
Đáng tiếc là không có tác dụng gì.
Diệp Tang Tang nhìn anh ta, nhét xong thì cô bắt đầu hành động của mình.
Nhiệm vụ của hệ thống đã bị trì hoãn một lúc, dù không có vấn đề gì, nhưng Diệp Tang Tang nghĩ cô vẫn nên nhanh chóng tiến hành.
Tất nhiên điều quan trọng nhất là, nếu không đẩy nhanh tiến độ thì dù Chu Cường có chảy máu đến chết cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Diệp Tang Tang bắt đầu hành động tỉ mỉ cẩn thận.
Chu Cường phát ra tiếng rêи ɾỉ mạnh mẽ từ trong cổ họng, Diệp Tang Tang lắng nghe âm thanh này, đáy mắt lộ vẻ say mê.
Âm thanh thật êm tai.
Âm thanh giống như bị lăng trì kéo dài đến tận một giờ sau mới kết thúc, nhưng Diệp Tang Tang không có ý định rời đi.
Lần đầu tiên mọi người trong phòng livestream đều lẳng lặng ngồi chờ trước màn hình bị xóa mờ thật dày, và còn chiếm hơn nửa màn hình livestream.
Trong khoảng thời gian này hầu như không có bình luận nào, dù không thể nhìn thấy cảnh tượng thật, nhưng họ vẫn im lặng chờ đợi.
Dù họ rất rõ ràng, đây chỉ là cảnh trong trò chơi.
Diệp Tang Tang thay đôi găng tay, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc trong phòng.
Nếu không phải vì yêu cầu của nhiệm vụ, cô nghĩ mình có thể làm hoàn mỹ hơn nữa.
Cô dọn sạch những dấu vết sinh học có thể còn sót lại, những thứ như dấu chân thì cô đều mang đôi giày lớn hơn một cỡ.
Sau khi xác định mọi thứ đã hoàn toàn sạch sẽ, Diệp Tang Tang ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã năm giờ sáng.
Mấy ông bà lão thường dậy sớm sắp tỉnh rồi, Diệp Tang Tang thay một đôi găng tay và một đôi bao giày khác, cởi chiếc áo khoác dính máu và đặt vào túi nhựa đã chuẩn bị sẵn, mở cửa nhà Chu Cường bước ra ngoài.
Còn Chu Cường, tại căn nhà mà anh ta mua bằng tiền cướp được, vĩnh viễn nhắm mắt lại.
Cô lấy đi tiền lẫn trang sức bằng vàng.
Là một hung thủ, cô cần cung cấp cho cảnh sát một phương hướng phá án.
Còn về tiền, trong trò chơi nó chỉ là mớ giấy vụn, tìm đại một chỗ chôn là được.
Khi về nhà, đã năm rưỡi sáng.
Sau khi tẩy sạch vết máu, trên đường đi làm, Diệp Tang Tang đã đến nơi từng đốt trước đó để thiêu hủy các công cụ lần này.
Trước và sau Tết Thanh Minh, điều này cũng không gây chú ý.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, cô bắt đầu lái xe đón khách, trong đó có hai ba lần đi qua khu chung cư nơi Chu Cường sống.
Điều khiến cô hơi thất vọng là thi thể của Chu Cường vẫn chưa bị phát hiện.
Nhưng cũng hiểu được, bình thường chẳng ai dám chọc vào loại người như anh ta, ai lại quan tâm anh ta có ra ngoài hay không chứ?
Có lẽ phải đợi đến khi thi thể thối rữa mới có người phát hiện!
Diệp Tang Tang dự tính, ít nhất phải cần ba ngày.
Nếu lâu hơn, chắc khoảng một tuần.
Trong hiện thực đang là buổi tối, cô có rất nhiều thời gian.
Thừa dịp khoảng thời gian này, cô quyết định bắt đầu nhiệm vụ thứ ba.
Sau đó, phải đủ nhanh, nếu không Vệ Thanh Chính có thể sẽ tìm đến nơi.
Vương Thuận, Chu Cường, Tưởng Kiến Sinh, Vương Chí.
Và người thứ ba, dựa theo thứ tự, là Tưởng Kiến Sinh.